HOA NỞ SAU GIAO THỪA
Trạch An –
Trần Hữu Hội.
Khi hai đứa con gái cho nổ máy chiếc
xe tay ga, ông Hoán còn dặn với theo:
-Mấy
ngày trước thì chậu vừa vừa khoảng ba,
bốn trăm, giờ này chắc chỉ một trăm, trăm rưởi thôi con nhé. Nhớ lựa búp có
chớm vàng mới kịp.
Tiếng “da” thật to của hai cô con gái làm ông Hoán yên
tâm, ông kéo cái bàn xa cầu thang thêm một chút, nơi ông định sẽ đặt cây mai
chưng mấy ngày tết.
Từ ngày bán
cái nhà ở quê, cơ ngơi mà vợ chồng ông tằn tiện dựng gầy hơn nữa đời mới có. Ông vào Sài gòn mua một
căn nhà, không to, nó chỉ dài hơn cái phòng ăn ở nhà ông một chút, dược cái là
có thêm lửng và lầu, cũng tạm đủ cho cả gia đình ông ta túc, ông thì cho là
chật, nhưng các con ông thì cho là thoải mái vì bấy lâu chúng ở nhà thuê, cứ
chung nhau trên cái nệm mỏng. Ba đứa con gái và một thằng con trai. Năm ngoái
có thêm thằng rễ rồi đứa cháu ngoại ra đời, lại chuyển nhà, cũng được hai phòng. Gọi là phòng nhưng chỉ đủ cho hai
cái nệm thước tư, ở giữa có cái ngăn bằng gỗ.
Tự cho mình là tằn tiện là vì khi vợ chồng ông lấy
nhau, hai người không có lấy một đôi nhẫn cưới. Gia đình hai bên thì có đó
nhưng không còn gì mà cho, Những đứa con ra đời trong thiếu thốn, xoay chạy
cũng chỉ sữa “ông Thọ” pha thêm chút đường, đứa nhỏ thì thế, mấy đứa lớn ăn
thịt nhưng là thịt “bàng nhạng”. không mỡ mà không nạc, tội chúng nó, nhai mãi
mà không nhuyễn được đành phải nuốt chứ nhổ thì uổng ! Cũng may là ông bỏ dạy
sớm, ra làm nghề chụp ảnh. Lương của vợ ông một tháng không bằng ông chụp một
cuộn phim đen - trắng. Bù qua sớt lại gọi là đủ ăn, có dư ra đôi chục ngàn chơi
cái huê cái hụi, để dành khi ốm đau!
Nhớ cái ngày
chia tay bà con láng giềng, ai cũng bịn rịn bởi ông là người hiền lành tử tế.
Nghèo thì nghèo thiệt, nhưng có chút gì cũng sẻ chia.Mười tám năm trước,ông mua
được cái xe máy, cả xóm nhờ chiếc xe. Đi đâu xa chút thì mượn, có trở ngại công
chuyên về trể thì ông cứ chiếc xe đạp,
đạp đi chụp hình dạo. Đi bệnh
viên Huyện, Tỉnh thì ông chở đi, nhiều lần ông phải bỏ tiền nộp phạt cho Công
an giao thông vì chở ba người. “Vậy thôi, người ta đi bệnh viên chưa có tiền
thuốc lấy đâu mà nộp phạt!” Ông thường nói với vợ như vậy. Ông san sẻ cái khó của mọi người nhưng với
bản thân thì tiện tặn lắm. Ông thường dạy con như cách ông sống “ Mình ăn thì hết chớ người ta
ăn thì còn…”
Ông càng mạnh
miệng hơn khi cách nay bốn năm, một cơn đột quy đến với ông, tưởng khó qua
khỏi, vậy mà đưa vào tới Sài gòn, hai ba người
hàng xóm lên xe theo ông, ông trở về yên ổn, ca phẫu thuật đặt cái “ Xì Ten” gọi là thành công. Lúc lên xe, vợ
ông lưng lối chỉ chín triệu bạc, cầm cái “lắc” vàng mới mua được nhờ tiền hưu.
Khi bệnh viên dòi đóng chín chục triệu
cho ca phẫu thuật thì cái chết cầm chắc trong tay. Tiên đâu có mà mổ. Hàng xóm,
bạn bè… thông báo cho nhau, tin bay tới bên Mỹ,
bên Canada…
Rồi như có phép lạ, đứa con lên phòng
dịch vụ bệnh viên đóng cái rụp! Hai mươi ngày nằm lại, lúc về, con ông nói còn
thừa cả chục triệu, sữa và quà không tính! Toàn tiền giúp của bà con bạn bè,
không nợ ai một đồng.
Giờ thì ông
đang chuẩn bị đón cái tết nơi cái chốn
gọi là đắt đỏ nhì thế giới, sau Hà Nội! Đó là người ta nói vậy chứ ông mới vào
chưa tới hai tháng nên cũng chưa biết gì!
Đắt đỏ thì ông
tính theo cái chuyện đắt đỏ, mua cây mai chưng tết thì vội gì mà dè mấy ngày
gần tết mà mua, cứ chiều ba mươi ê hề mà chọn, không bán rẻ thì chở về Miền
Tây, Quảng Ngãi, Bình Định…à, lỗ tiền xe!
oOo
Hai đứa con
trở về, khi nó thắng xe trước ngỏ, nụ cười trên môi ông Hoán tắt hẳn. Hai chậu
mai chúng mua về làm ông thất vọng, không có một búp nào ra hồn, búp lá cũng
chỉ lèo tèo:
-Hết rồi hay
sao con mua mai gì kỳ vậy ? xấu thế này mà rước tới hai chậu!
Hai cô con cùng trả lời:
-Hết rồi ba,
con có mua bông giả về gắn thêm!
-Thì thôi, về
mua hoa tươi cắm cũng đẹp mà. Mai thế này thì chưng làm gì! Bao nhiêu vậy?
-Dạ…ba trăm.
Ông Hoán buồn
rười rượi, giận nữa, nhưng ví cận tết cận nhất, ông im lăng. Ngồi xuống xoay
xoay xem kỷ hết cây mai này tới cây mai kia, Ông tính chuyện ghép cả hai cây
làm một chậu!
Từ cái ngày
các con ông lớn lên, học ra trường rồi đi làm, gia đình ông cũng qua cái túng
thiếu, khỏi nuôi chúng cái ăn cái ở, ông cho chúng tự chi tiêu, nhiều khi ông
giật mình vì chúng tiêu pha khá rộng! Có hôm vào thăm, chúng chở ông đi ăn nhà
hàng Hàn Quốc, trả một triệu ba cho bữa ăn làm ông choáng váng! Khi chúng hỏi “
ngon không ba?” . Ông cười:
-Nhiều tiền
quá, cho ba tô phở thì ngon hơn!
-Ba, ăn cho
biết thôi mà, mai ăn mì tôm với tụi con ba ạ.
Ông biết con
ông rất thương cha thương mẹ. Nhưng từ cái bữa ăn đó, ông hơi lo vì chúng tiêu pha không như ý ông,
không như ông muốn ! Vợ ông cũng như ông, nhưng thấy ông không vui an ủi:
-Con nó làm
được thì cứ cho nó tiêu pha, ngày còn nhỏ tụi nó khổ rồi!
Có một đều an ủi ông, ngày ông vào thăm con nơi
xóm trọ, người ta ai cũng chào ông thân tình, ông thấy lạ, hỏi các con:
-Sao họ biết
ba mà chào hỏi thế, nghe nói “dân Sài gòn” không ai quan tâm tới ai mà…
Chúng cười:
-Tụi con cũng
sống như ba vậy, quan tâm họ thì họ thương mình. “Mình ăn thì hết, người ta ăn
thì còn.”
Chúng lại nhắc cái câu ông thường nói.
Gặn hỏi ông
mới biết. Tháng lương đầu tiên của mỗi đứa, chúng mua sữa hết, đem biếu cho
người già nghèo khổ trong xóm, rồi sau này thỉnh thoảng chúng mua quà cho họ,
ai ốm đau thì cho tiền mua thuốc…
Ông thích
lắm, nhưng lâu rồi ông cũng quên.
Giờ
nhìn hai chậu mai, ý nghỉ “xem nhẹ đồng tiền” lại lẩn quẩn trong tâm trí ông!
Thường thì
khi nào thấy ông buồn hay có đều gi phật ý là các con hoặc vợ ông an
ủi, lần này cả mẹ lẫn con im re, có phần vui hơn nên ông càng buồn ! “Thôi thì
tết nhất, cứ có hoa là đẹp rồi”. Ông cho
cả hai gốc vào một chậu rồi đứng ngắm nghía, gắn thêm vài cái bông , lá, búp
giả…Chậu mai tươi lên. Đứa gái út đi chơi về lôi trong túi ra một nắm những trái cầu xanh .đỏ
.vàng…Phúc, Lộc, Thọ với tua tua…gắn lên trông cũng rực rỡ tết nhất, tuy có hơi
màu mè !
Thấy cả nhà vui ông cũng vơi buồn.
oOo
Nhà có
lệ thường là sau khi cúng giao thừa, thắp nhang bàn thờ…thì ông lì xì cho các
con gọi là tài lộc đầu năm. Năm nay, vợ ông không chuẩn bị gì cả. ông hỏi thì
bà nói:
-Mình
lớn tuổi rồi, cứ để con cái nó mừng tuổi mình thôi.
Có lẽ dã
chuẩn bị sẵn, sau giao thừa chúng kéo nhau trên lầu xuống, đứa nào phong bì đó,
đến trước ông và vợ:
-Chúng
con mừng tuổi ba mẹ.
Ông
cảm động lắm, quên hết muộn phiền. Người ta nói: “nước mắt chảy xuống”. Ông
chưa hề đòi hỏi gì các con, cũng chưa
khi nào chúng đem tiền về cho ông bà, mặc dù chúng làm ra khá tiền…Nhưng mua
chiếc xe, cái máy tính, ông nói với bà : “ Cứ cho con đi em…”
Xong
thủ tục mừng tuổi, đứa con gái lớn nói:
-Ba,
hai chậu mai không phải giá ba trăm đâu ba!
Ông
nhăn mặt hỏi:
-Vậy
chớ bao nhiêu?
-Dạ…
bảy trăm!
Ông
muốn lớn tiếng la con, nhưng:
-Khoan đã ba, nếu là ba, ba cũng mua giá đó mà có khi hơn, nếu trong túi
ba có nhiều tiền…Mai thì vô số chậu đẹp,
chỉ giá hai, ba trăm, búp nhiều…nhưng có bà già ngồi với hai cây mai này, bên
cạnh là đứa cháu đang vốc cơm ăn, Hai bà cháu ở Tây Ninh, hai gốc mai này là
mai nhà, nghe người ta kháo nhau đem mai lên Sài Gòn bán được nhiều tiên nên
nhờ người bứng hộ, đem lên bán kiếm tiên về mua thuốc cho ba đứa bé bị bệnh.
Không biết chăm nên không ra búp ra hoa chi cả, bốn ngày rồi không ai mua! Khi
con thấy đứa bé vốc nắm cơm đã khô trong cái hộp xốp, con quyết định mua hai
gốc mai, hỏi giá, bà nói:
-Một
trăm ngàn củng được, đủ tiền xe cho nội về Tây Ninh thôi! nội lỡ dại nghe
người ta nói mà tham…
-Con
gởi bà hai trăm cho hai cây mai, xì xì đứa bé năm trăm. Hai đứa con biết là có
thể bị lừa, nhưng nếu không thế thì chắc chắn là mấy ngày tết cứ ray rứt không
yên!
Ông
lặng người, mắt ông đỏ lên rồi bên khóe lăn xuống môt giọt nước mắt, Giọng
ông nghèn nghẹn:
-Ba cảm ơn các con, là ba, ba cũng
sẽ như thế, có bị lừa cũng được!
Ông hạnh phúc lắm, trong ông như vừa rộ
lên một rừng hoa! Những gì ông dạy con cái bấy lâu nay đã đơm hoa và nỡ rộ. Ông
nhìn chậu mai, nó như đã nỡ hoa thật, ông lại lẩm bẩm: “Ba…ba cảm ơn các con!”.
Sài Gòn,12 tháng 2, 2014.
Trạch An -Trần Hữu Hội.