Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, January 28, 2009

TRẦN KIÊM ĐOÀN


Trần Kiêm Đoàn,
Giáo sư ngành Tâm lý trị liệu (Psychotherapy) tại Lutheran Pacific University ở California, Mỹ.

Chi tiết về tác giả, xin xem thêm trên trang web: www.trankiemdoan.net

Chúc Mừng Năm Mới

Hát nói bên Tây

BUÔNG !

Mưỡu

Ngồi buồn hát nói kiểu Tây
Ca xang giọng Mỹ lại dây tiếng Tàu
Xuân về, Người biết về đâu
Té ra trong cuộc bể dâu có mình

Nói

Happy New Year… Xuân về nằm ngủ
Cung Hỷ Pạt Chòi… ai nói nấy nghe
Ba mươi ba năm quy khứ lai hề [1]
Vuốt râu bạc không biết về hay ở


Đáo đắc hoàn lai vô biệt sự
Lô Sơn yên tỏa, Triết Giang triều [2]
Hai phần đời vinh nhục đã nhiều
Tâm rỗng lặng bao nhiêu là thiếu đủ

Năm rất Mới đeo gì ba chuyện cũ
Có là không trên cửa ngõ vô thường
Sống chết giàu nghèo thương ghét thiệt hơn
Sớm hay muộn bàn tay trơn cũng thả

Biết về đâu giữa đời muôn vạn ngã
Mà trường sơn biển cả cũng hoàn không
Năm Mới, Xuân tươi rồi sẽ cũ úa mòn
Một lời chúc… ước mong còn ngó lại:
Đừng phí thời gian điều tuế toái… giản đơn, [3]
chắt lọc, rỗng từ tâm:
BUÔNG !

Trần Kiêm Đoàn


[(1) Đào Tiềm:
Quy Khứ Lai Từ :
Quy khứ lai hề, điền viên tương vu, hồ bất quy!

Tạm dịch:
Về đi thôi, ruộng vườn hoang phế, sao chẳng về đi!

[2] Tô Đông Pha:
Lô Sơn yên tỏa Triết Giang triều
Vị đáo sanh bình hận bất tiêu
Đáo đắc hoàn lai vô biệt sự
Lô Sơn yên tỏa Triết Giang triều

Tạm dịch
Khói tỏa Lô Sơn sóng Triết Giang
Chưa đi đến đó hận không ngăn
Tới nơi về lại không gì lạ
Khói tỏa Lô Sơn sóng Triết Giang

[3] Thoreau:
Our life is frittered away by detail…
Simplify, simplify, simplify.

READ MORE - TRẦN KIÊM ĐOÀN

Tuesday, January 27, 2009

NGUYỄN ĐỨC TÙNG - CHÙM THƠ


Nguyễn Đức Tùng sinh tại Quảng Trị. Bác sĩ y khoa, Đại học Mac Master, thường trú các bệnh viện Toronto, hiện là nghiên cứu sinh tiến sĩ giáo dục, Đại học UBC, Vancouver. Làm việc tại một bệnh viện ở Vancouver, Canada.

Tác phẩm Thơ, tiểu luận, phỏng vấn, đăng trên các tạp chí Việt, Hợp Lưu, Làng Văn, Thơ, Chủ Đề, các báo liên mạng như văn học nghệ thuật, tiền vệ, talawas, da màu. In thơ trong tuyển tập 26 nhà thơ Việt Nam đương đại, NXB Tân Văn, 2004, và có jì dùng jì, NXB Giấy vụn, Sài Gòn, 2007. Tập sách phê bình Với Du Tử Lê, đời sống trở nên thơ mộng hơn, NXB Tự Lực, Cali, 2007.

Chi tiết về tác giả, xin xem tại blog của Nguyễn Đức Tùng: http://nguyenductung.vnweblogs.com/album/2900/3206





NĂM BÀI LỤC BÁT




HOA ĐÀO

Hoa đào đã rụng hết rồi
Vừa gặp em. Mới một trời đầy hoa
Cho anh làm lại hôm qua
Thì anh vẫn sẽ như là hôm nay


XIN

Xin đi cho hết đường dài
Trả cho xong những đơn sai nợ nần
Rồi xin về trong đêm xuân
Đứng trong mưa gõ tần ngần cửa em


THÔI

Thôi em về với mùa thu
Còn anh về với bụi mù xôn xao
Chút tình xưa xin đừng trao
Anh cầm cành liễu chạm vào vai em


ĐẤT TRỜI

Đất trời nhẹ hẫng: vào xuân
Tay anh nhẹ hẫng: người thân mất rồi
Tình anh nặng quá: không lời
Mùi hương nặng quá làm rơi hoa hồng


50 NĂM

Năm mươi năm nữa em còn
Mùi thơm trong nách vết son trên người
Năm mươi năm nữa trời ơi
Tay anh đỏ vết răng người, còn không...




HẸN EM

Hẹn em ở cuối con đường
Lại gặp một dòng sông lạ
Cuộc đời trôi đi vội quá
Ra về đầy tay mù sương


Chim hót lơ mơ trên cây dừa lửa
Cháy dọc con đường không có tuổi thơ
Trưa xinh xắn mà đầy ảo mộng
Gió bay qua khuy áo ơ thờ


Nhà em thơm mùi canh dưa cải
Anh để mùa xuân dẫn tới đây
Sương và gió làm nên tất cả
Chút muối liu riu rắc lại đầy


Anh uống rượu mà em cũng say
Năm sắp hết tình mình không cạn
Lửa tĩnh điện trên tóc em tí tách
Thương một đời mưa bụi li ti


Nguyễn Đức Tùng




Đọc thêm:
ĐỌC MỘT BÀI THƠ NHƯ THẾ NÀO
ĐỌC MỘT BÀI THƠ NHƯ THẾ NÀO-2
BA CHÙM THƠ
WILLIAM CARLOS WILLIAMS: THƠ CÀI TRÊN TỦ LẠNH
BILLY COLLINS: MỘT NGÀY NỮA THÔI
MARY OLIVER: ĐƯỜNG CHÚNG TA ĐI
BÀI/TÁC PHẨM ĐÃ ĐĂNG TRÊN DIỄN ĐÀN HỘI LUẬN
READ MORE - NGUYỄN ĐỨC TÙNG - CHÙM THƠ

Monday, January 26, 2009

Thơ VÕ QUÊ

Nhớ NGUYỄN HOÀNG

Võ Quê


Thăm trưòng cũ

Tên trường không còn nữa

Ngẩn ngơ đau

Vừa mất một điều chi?

Gió Lào thổi xạc xào ngọn liễu

Quá khứ về trong ký ức chiều ni



Thuở nón trắng em thơm

Thuở quần anh xanh ngắn củn

(Cha mẹ nghèo con lại lớn nhanh)

Thầy trò tứ xứ sân trường chật

Thuở thương nhau áo rách nên lành



Thuở bằng hữu lên xanh

Thương người ở lại

Xuống đường

Hào khí tiếng loa vang

Quảng Trị rung lên

Những mùa tranh đấu

Em bên anh sát cánh

Nguyễn Hoàng!



Dĩ vãng đẹp câu hò Ái Tử

Nơi tiền nhân khai mở nước non nhà

Tên Nguyễn Hoàng đã hồng trang sử

Lại nhân từ trong tâm khảm học trò quê



Về trường cũ

Không gian xưa còn đó

Mà tên trường lẩn khuất phương mô?

Nhớ Nguyễn Hoàng

Bạn ơi ta nhớ!

Cái tên Người xuyên suốt một đời ta




Những bài thơ hoa



HOA NGÔ ĐỒNG



Hoa ngô đồng tím ngắt chiều thơm

Anh mời em ngắm màu hoa tím

Hiểu nhau rồi tình yêu bất biến

Chim phượng hoàng gọi bạn đậu cành ngô



HOA QUỲNH



Em trẻ hoài trong đôi mắt anh

Có phải tình yêu níu thời gian đứng lại?

Em: đóa hoa quỳnh trong đêm tình ái

Nở trắng đời anh ngan ngát hương



HOA SẦU ĐÔNG



Lá sầu đông rụng vàng ngày đông

Cho hoa trắng đan mùa xuân tím

Đến rồi đi tình yêu ẩn hiện

Hương sầu đông tìm em giêng hai



NGỌC LAN



Em: bông hoa trong vườn anh

Thơ ngợi ca tình yêu, ánh nắng

Ngợi ca em tâm hồn sâu lắng

Hương ngọc lan thơm đêm thu này



ĐÀI SEN



Nụ hôn thơm hương một đài sen

Đằm trên môi thanh khiết

Ta tìm đến đời nhau bất tuyệt

Nụ hôn dù khoảnh khắc vẫn nồng say


VÕ QUÊ
READ MORE - Thơ VÕ QUÊ

Friday, January 23, 2009

Thơ Xuân của VÕ VĂN HOA



VÕ VĂN HOA

KÝ HỌA MÙA XUÂN

Quà của rừng
Một giỏ Nghinh Xuân
Cùng trời trong mây trắng
Hoa xoan tím bên giòng sông phẳng lặng
Thuyền ngư phủ buông câu
Anh biết nói gì hơn đâu!
San hô hồng cảm xúc
Một chiều sân nhà em
Vàng cánh mai rơi...
Anh hiểu Mùa Xuân đang đến...


VÀO XUÂN THÀNH CỔ

Ba mươi năm sau anh trở về chốn cũ
Mùa xuân Thành Cổ

Ba mươi năm sau anh về đứng lặng dưới hàng cây
Cõi thiêng chốn này!

Ba mươi năm sau có người tóc bạc
Làm sao quên một thời trận mạc.

81 ngày đêm cả nước hướng về
Mưa không làm ai bi lụy não nề!

Ba mươi năm sau, anh trở về Thành Cổ
Đường Quang Trung còn đây,
Bờ Thạch Hãn còn đây!

Dòng sông hoa tưởng niệm nở đầy
Các Anh về cùng mùa xuân Đất Mẹ.

Võ văn Hoa
2003



READ MORE - Thơ Xuân của VÕ VĂN HOA

Thursday, January 22, 2009

CÂY CHUỐI - BÀ MẸ QUÊ



CÂY CHUỐI - BÀ MẸ QUÊ


Nguyễn Đặng Mừng


(Kính tặng những bà mẹ quê và làng Cổ Lũy của tôi)



Nếu cây tre được ví, được xem như là biểu tượng của sự vững chãi cứng rắn, mang dáng dấp người cha, thì cây chuối ngược lại luôn mềm mại, dịu dàng như người mẹ vậy. Người ta đã ca ngợi nhiều về cây tre, nhưng ít ai nói về cây chuối. Có chăng chỉ lạc lõng trong vài câu ca dao thường là buồn bã: “ Gió đưa bụi chuối sau hè ”. Có điều gì đó không công bằng với chuối.
Mỗi lần về làng quê, nhìn những bụi chuối luôn khiêm nhường sau hè nhà, bên chuồng bò chuồng lợn, lại nghĩ về những bà mẹ quê. Trải qua hàng ngàn năm phong kiến, thân phận người phụ nữ bị rẻ rúng, cây chuối cũng mang thân phận như thế, cho mà không nhận. Ở rất nhiều vùng quê Việt Nam, nếu bạn quan sát kỹ thì ít khi chuối được trồng trước nhà. Vì sao ư, tôi cũng không biết nữa. Có người giải thích với tôi rằng “ tiền đàng bất khả thụ ba tiêu ” (Trước nhà thì không được trồng chuối), hoặc là “ chuối sau cau trước ”. Người ta sợ cây chuối mang nhiều điều xui xẻo chăng! Lại liên tưởng đến hình ảnh người mẹ, người chị, mỗi lần đến nhà bà con hàng xóm, không bao giờ các người ngồi căn giữa. Hay là cây chuối chỉ có giống cái, không chồng mà có chửa.
Chuối khoe rằng chuối đồng trinh
Chuối ở một mình sao chuối có con




Nhớ lại những năm tháng còn ở làng quê, trong lúc cha ngồi đánh cờ tướng uống trà với bạn bè, thì mẹ ngồi ở nhà dưới, bên chuồng heo xắt chuối. Tiếng xoàn xoạt của nhát dao hòa trong tiếng kêu đói của bầy heo. Những lát chuối trắng nõn nà mà bạn có thể xếp ra chơi đồ hàng, bạn có thể nghịch với nó bằng cách lấy ra từ tim lát chuối những khoanh tròn, kéo thành kính đeo mắt. Đôi mắt của mẹ sẽ nhìn xuống cười buồn như thông cảm với hoàn cảnh của con mình, chẳng có món đồ chơi nào ngoài chuối, với mẹ. Nếu lúc đó mà em bé khóc, mẹ sẽ ngắt ngọn lá chuối cuốn lại thành kèn để dỗ em. Âm nhạc đầu đời mà bạn nghe đó là tiếng te - te của kèn chuối sau tiếng hò da diết:
Gió đưa bụi chuối te tàu
Chồng Nam vợ Bắc làm giàu ai ăn


Mẹ cũng có thể tết cho em bé một chiếc võng toàn bằng dây chuối, buộc giữa hai bụi chuối, vừa mát lại vừa êm.
Mẹ đi chợ. Hai anh em ngồi đợi mẹ về. Những trò chơi lại bắt đầu từ chuối. Này nhé, bạn có thể lấy cọng lá chuối cắt thành khẩu súng trường, phía trên tỉa năm sáu lá, gỡ lên, dùng tay phải vuốt từ sau ra trước, bạn sẽ có khẩu súng nổ liên thanh đấy nhé. Nếu cần đánh võ, thân chuối sẽ là đối thủ mềm mại và ngoan ngoãn để bạn tha hồ đấm đá. Bạn cần đá banh ư, hãy xin chuối một ít lá khô, dùng dây chuối buộc thành trái banh. Nếu bạn khéo tay hãy dùng dây chuối khô nhúng trong nước năm mười phút, tước nhỏ để bện trái banh tròn, đá cũng “kêu” không kém banh da. Trong lúc đùa nghịch nhớ đừng để mủ chuối dính áo, nhất là áo trắng đi học, thì có mà ăn đòn.
Rồi mẹ về, ngoài những thức ăn như ruốc, cá khô, được gói trong lá chuối (không ô nhiễm môi trường như bao ni lông bây giờ), còn quà của bạn không thể thiếu vài ba trái chuối.
Bạn lớn lên cùng chuối, bên mẹ. Mẹ sẽ hò:
Được mùa chớ phụ môn khoai
Đến năm Thân Dậu biết lấy ai bạn cùng
”.
Năm đói Thân Dậu thì làm gì có môn có khoai, chỉ có củ chuối đấy thôi. Thân chuối non thì thái ra ngâm nước muối làm dưa. Heo và người đều nhờ vào chuối để sống. Rồi lụt lội ngập tràn thôn xóm, cây chuối sẽ làm bè cứu bạn. Sau một trận chiến làng xóm tan hoang, cháy rụi, cây chuối sau khi làm nhiệm vụ che chắn cho bà con sẽ chết sau cùng vì thân chuối nhiều nước và sẽ là cây mọc lên nhanh nhất để che mát và cứu đói dân làng.
Những ngày hoạn nạn cơ cực sẽ qua đi. Những ngày hạnh phúc sẽ tới. Chuối luôn bên cạnh bạn để chia ngọt sẻ bùi. Ngày tết đến, trên bàn thờ tổ tiên không thể thiếu nải chuối. Nem, chả, bánh chưng, bánh tét đều mát rượi màu xanh của chuối. Ngoài những mâm cỗ giỗ chạp được lót bằng một tàu chuối xanh bên dưới xôi, thịt luộc, chuối chát khế bên trên ; còn bắp chuối sẽ là loại “rau sống” hảo hạng. Bắp chuối đem bóp thấu với đậu phụng da heo thì trở thành món cao lương mỹ vị. Trong thời buổi rau gì cũng bị ô nhiễm thuốc sâu rầy, có lẽ bắp chuối là loại “rau” tinh khiết nhất. Tôi chưa thấy loại cây nào mà ta có thể dùng từ gốc đến ngọn, thậm chí còn dùng làm phân xanh, chất đốt như cây chuối.
Bạn muốn dạy em học mà không có giấy để viết ư, hãy xin chuối cho một “trang” lá, trải ra bạn sẽ có một “trang giấy” màu xanh có kẻ dòng đều đặn. Dùng viết bi đã hết mực, bút chì hoặc chiếc đũa vạt nhọn cũng được, viết trên lá chuối bạn sẽ có nét chữ sắc sảo lạ thường. Ông Châu Trí bên Tàu ngày xưa có thể cũng đã dùng lá chuối để viết, lá chuối khô đốt lên làm đèn để học chăng
Còn ông “ Trần Minh khố chuối ” nữa, cây chuối đã giúp ông vượt qua đói nghèo, những bẹ chuối khô được đóng khố để qua ngày rét mướt (?)…Cuộc đời khi cùng cực lao đao cũng được ví “ te tua như tàu lá chuối ”.
Bạn đi học đường xa, cha đi làm ruộng tối mới về, mẹ sẽ gói cho những gói cơm bọc trong lá chuối. Cơm nóng bọc trong lá chuối, trưa mang ra ăn với ruốc sẽ cho bạn hương vị đặc trưng để cả đời không quên nổi. Những nhà hàng cao cấp hiện giờ vẫn dùng bẹ chuối, lá chuối trong các món nướng. Đã có nhiều công ty Việt Nam xuất khẩu lá chuối ra nhiều nước trên thế giới.
Chuối luôn ở bên cạnh bạn từ thuở thơ ấu cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, bạn sẽ được nằm trong chiếc quan tài êm ái ở quê nhà, thăng bằng nhờ vào những đòn gối làm bằng thân chuối. Bát nhang cũng được làm bằng thân chuối con, thật tiện.
Tôi có nghe kể về tục lệ ở một vùng quê Quảng Nam, khi người mẹ đang mang thai qua đời, chôn cất xong, gia đình phải trồng bên mộ một cây chuối, cho đến lúc trổ buồng người mẹ mới làm tròn thiên chức và mới được siêu thoát. Người “ mẹ chuối ” cũng chỉ sinh nở một lần trong đời rồi chết, thân rục xuống làm phân bón cho những cây chuối con tiếp tục lớn lên để giúp ích cho người.
Tôi có đến thăm ngôi mộ người mẹ của bạn đưa từ Mỹ về, rất ngạc nhiên khi bạn tôi chôn cất mẹ giữa một vườn chuối. Anh ta sưu tầm đủ loại chuối. Nào là chuối già, chuối chà, chuối sứ, chuối cau…Phải kể là hàng chục loại chuối. Sau khi thắp nhang bạn tôi nhìn sâu vào vườn chuối, đôi mắt đẫm lệ, anh kể:
-Tôi đưa mẹ tôi sang Mỹ định cư đã được mười năm, vì ở đây không còn ai. Tôi là con duy nhất của mẹ. Người già ở Mỹ thì anh biết đấy, cô đơn lắm. Những năm gần đây bà ốm đau luôn. Thương mẹ quá có lần tôi nói: “ Bây giờ mẹ thích gì con chiều nấy ”. Mẹ tôi nói: “ Mẹ về Việt Nam thì không còn ai, mẹ sẽ ở lại với con cháu đến lúc qua đời, nhưng con hứa với mẹ một điều là phải đưa xác mẹ về làng, và nhớ trồng bên mộ mẹ một bụi chuối ”. Im lặng một hồi mẹ tôi lại nói: “ Ở vườn nhà mình có trồng được chuối không con? ”. Tôi bảo: “ Được nhưng mùa đông sẽ chết ”. Mẹ tôi im lặng, trong mắt bà có ngấn nước. Mùa xuân năm ngoái tôi đi công việc ở Nam Mỹ, đem về một cây chuối con, trồng ở vườn, gần phòng mẹ. Cây chuối lớn nhanh phổng phao lắm. Thân chuối trắng như lông tơ trên da con gái dậy thì. Sáng chiều mẹ tôi ra thăm, có lúc ngồi hàng giờ với cây chuối. Rất buồn khi mấy đứa cháu nghịch rách lá. Mùa hạ rồi mùa thu cây chuối lớn nhanh như thổi. Những búp chuối con cũng nhú lên từ gốc. Tôi đọc được trong mắt mẹ niềm hạnh phúc về ngày đơm hoa kết trái. Năm đó mùa đông đến sớm. Khi cây chuối mới nhú bắp thì nhiệt độ ngoài trời thay đổi đột ngột. Tuyết rơi trắng khắp vườn. Sáng ra, như thường lệ mẹ tôi ra thăm chuối. Nhìn cảnh tượng cây chuối vỡ toác, ứa ra màu trắng của tuyết, mẹ tôi đột quỵ và qua đời ngay sáng hôm đó. Trước khi đưa thi hài mẹ về quê, tôi lập một am thờ ngay vị trí cây chuối đã chết, để thờ chuối và mẹ ”.
Bạn tôi khóc, tôi cũng khóc. Tôi nhớ làng quê và mẹ tôi da diết. Tôi tin các bạn từng ở vùng quê cũng cảm động khi tôi kể chuyện này.
Những năm bỏ làng vào vùng Đông Nam bộ, khi thu hoạch chuối thấy người ta phạt ngang thân chuối cho gục xuống để cắt buồng, tôi xót trong lòng. Khi đốt rẫy chuối cũng cháy theo, tôi lại nhớ những năm chiến tranh ở quê nhà. Hồi còn ở bậc trung học tôi rất ghét phải đọc “ Chém treo ngành ” của Nguyễn Tuân. Trong truyện ngắn ấy biết bao thân chuối tội nghiệp gục dưới tay đao phủ. Tôi chỉ đọc một lần mà rờn rợn đến bây giờ.
Khoảng năm 1992 tôi có viết một tạp ghi ngắn trên tờ Tuổi Hồng về lợi ích của cây chuối trong mục “ Tuổi hồng tìm hiểu ” dành cho tuổi mới lớn hiểu về những phong tục tập quán Việt Nam. Bạn bè bảo bài viết xúc động. Còn tôi, tôi vẫn nợ cây chuối đến tận bây giờ.
Tôi có xem một số tranh ảnh nước ngoài, khi mô tả về phong tục tập quán Việt Nam, có rất nhiều tranh ảnh dùng cây chuối làm nền, như là một biểu tượng làng quê chứ không phải cây tre. Người ta nhìn mình như thế. Còn tôi, tôi lại nghĩ, nếu thiếu cây chuối trên đất nước mình thì nền văn hóa lịch sử có khác bây giờ không; biết đâu tính hiền hòa nhân ái của dân Lạc Việt lại không bắt đầu từ cây chuối, từ mẹ.
Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một như đường mía lau
.


Nguyễn Đặng Mừng



Sáng tác khác của Nguyễn Đặng Mừng:
Những vần thơ lạc
Chị cũng như em, truyện ngắn
Đồi ma, truyện ngắn
Mãi hoài như rứa, truyện ngắn
Nhớ ruộng nhớ đồng, truyện ngắn
Nước nhảy lên bờ, truyện ngắn
Tản mạn quê nhà, tản văn
Thì trân, truyện ngắn
Vẳng lại âm buồn, tản văn
Về làng, tản văn
Bắt bóng, truyện ngắn

READ MORE - CÂY CHUỐI - BÀ MẸ QUÊ

Friday, January 9, 2009

NG.ĐẶNG MỪNG nhận giải truyện ngắn hay



Nguyễn Đặng Mừng vừa được báo SÔNG HƯƠNG tặng giải truyện ngắn hay.
Người trao giải là ông Nguyễn Khoa Điềm. Bên cạnh là nhà văn Trần Thùy Mai.
READ MORE - NG.ĐẶNG MỪNG nhận giải truyện ngắn hay

Sunday, January 4, 2009

PHẠM HÒA VIỆT



XUÂN TỨ



Thêm một tuổi cành đời vững chắc

Lá chen hoa xuân tứ đầy sân

Như cuộc sống hồng thêm màu sắc

Quá khứ tương lai lại xoay vần...



Thêm một tuổi dặm đường chất ngất

Tình yêu nào chắp cánh thiên thần

Trái tim nào soi lòng ẩn trắc

Em trong ta hòa quyện mùa xuân...



Xa cơn rét vườn đông chớm nắng

Nụ hôn dài nẩy lộc sinh sôi

Những chàng trai xây mùa chiến thắng

Trăng sơ huyền ai khép làn môi...



Chừ gặp gỡ tấc lòng thế hệ

Trái tim nồng mở rộng thênh thang

Gió lay nhẹ cành đời diễm lệ

Em trong ta xuân tứ ngập tràn...



Ta cảm thấy tâm hồn trẻ lại

Hương thời gian xóa bỏ cành hư

Hảy chia xẻ mảnh đời ngang trái

Em trong ta hòa quyện sóng từ..





ĐÊM MÙA ĐÔNG TĨNH LẶNG



Bên nhau thềm hương vắng

Cỏ ướt lạnh bờ mương

Đêm mùa đông tĩnh lặng

Đất trời bồng bềnh sương...



Từ cánh đồng xa thẳm

Vòi vọi muôn nghìn sao

Cả không gian tinh khiết

Tóc hong gió thì thào...



Đêm mùa đông tĩnh lặng

Đan kẻ một vòng tay

Im nghe thời xa vắng

Đôi lòng như ngất ngây...

PHẠM HÒA VIỆT

(Tặng Kim Cúc)
READ MORE - PHẠM HÒA VIỆT