Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, February 19, 2025

THÙNG THÙNG, KẺ THÙ, THỜI, TÌNH YÊU, THAN TRÁCH, TRĂNG TÀ, THƠ XƯA NAY, THẰNG CUỘI, MÙA XUÂN, THÁNG TƯ – Thơ Chu Vương Miện



 

THÙNG THÙNG
 
Làm thân con cò sáng bay đi
tối bay về ngày nào cũng vậy?
làm thân con gà tối vào chuồng
sáng đi ra mổ thóc? làm cái
thân con cóc? nhẩy ra ngồi đó
nhẩy đi? để làm cái gì? chả
làm cái gì cả? chuyện công hầu
được chim bẻ ná? được cá quăng
 nơm không nghĩ thời chả sao? mà
nghĩ tới thời buồn? cùng một mẫu
cùng một khuôn rượu cũ bình mới?
diễn đi diễn lại sao đi chép
lại nguyên văn? mấy ngàn năm vẫn
 thế? lưu bang là tổ tiên? lưu
 bị là thừa kế lưu bá ôn
là hậu duệ con gà ghét nhau
vì tiếng gáy? con chim ghét nhau
vì tiếng gù? nhân tài ghét nhau
nên kẻ tự do kẻ ở trong
tù? kẻ khôn sống kẻ mống chết?
trung chết trước nịnh chết sau? chết
khi hưởng bổng lộc vạn hộ hầu?
lúc tướng quèn thì chưa chết? con
đường mòn ai ai cũng biết? rồi
ai ai cũng lấn nhau qua? hỏi
 trương tử phòng chung nam sơn ở
 mãi đâu xa? mà thiên hạ hai
 mắt nhìn không tới ? hoỉ phạm lãi
thái hồ nơi nao? bỏ cuả chạy
lấy người chạy vô cùng vội? bả
vinh hoa phong hầu đừng bao giờ
dơ tay mó tới? miếng đỉnh chung
hữu thuỷ vô chung? trống từ xưa
hễ vỗ thùng thùng?
 
 
KẺ THÙ

 
kẻ thù cuả miếng thịt treo xà
nhà là con mèo? kẻ thù cuả
con mèo là con chó? kẻ thù
cuả con chó là người ở? kẻ
thù cuả người ở là ông chủ
kẻ thù cuả ông chủ là bà
chủ? kẻ thù cuả bà chủ là
con sen? kẻ thù cuả con sen
lại là con chuột?
 
 
THỜI (THỜI GIAN)
 
mỗi năm lá phong vàng đỏ một lần
và rụng cũng một lần
mình cũng dửng dưng không biết?
mỗi năm hoa đào nở có một lần
và rụng có một lần
mà thi nhân Thôi Hộ
đề thơ cũng chỉ một lần?
mình xa Quảng Ninh vô Quảng Trị
không bao giờ trở về
mình từ Quảng Trị vô Sài Gòn
trở về vài lần
minh từ Sài Gòn qua Mỹ
20 năm về một lần
mỗi năm hoa mai vẫn nở vẫn tàn
mỗi năm muà thu
hoa cúc vẫn nở vẫn tàn
mỗi năm con chim bông lau
vẫn làm tổ vẫn đẻ
trên cành green apple
còn ta chờ muà thu rụng là
vàng hoe?
 
 
TÌNH YÊU
 
tình yêu đã điếc tai rồi?
nói chi cho lắm cờ ngoài bài trong
trách chi? ngọn nước đầu giòng
bèo giăng bạc bẽo còn trông ngóng à?
cũng là son phấn phồn hoa
cũng là một duộc đào hoa hoa đào?
gió xuân vẫn thôỉ phì phào?
 
 
THAN TRÁCH
 
vua Lê Chiêu Thống “cõng rắn cắn gà nhà”
chạy theo Tôn Sĩ Nghị sang tàu?
rồi buồn vong quốc mà thác
vua Quang Trung Nguyễn Huệ
ở Phú Xuân chết vì bệnh huyền vững
vua Gia Long bán sơn hà xã tắc cho Pháp?
một vùng đất đai chia làm ba
trung nam bắc?
khúc đầu những xương cùng xẩu
khúc giữa những máu cùng me
khúc đuôi tha hồ thầy đuổi?
kẻ chết đã chết
lịch sử đã sang trang
haì cốt bài vị tượng chân dung
đã nằm yên trong lăng trong miếu
sử sách chả ai khen
toàn là chê trách?
dân ba miền
mỗi miền nghĩ mỗi khác?
anh hùng cuả miền này
tội đồ của miền kia
hiển hách vơi miền kia
miền này coi là giặc?
chửi rủa mỏi mồm bao nhiêu năm?
kẻ chết đã chết
trong nhà ngoài xứ
dân Việt Nam nhìn nhau ngoảnh mặt?
 
 
TRĂNG TÀ
 
thật ra rất khó trả lời
thế nào là thật là chơi thế nào?
ở không ngồi tựa chiến hào
gió qua lại tưởng mưa rào tháng 5
vù rồi một thoáng cô vân
bụi bay gió chướng xoay vần tê tê
trăng lên khỏi núi chưa tề
mà sao? con nước mấy bề vắng tanh
 
 
THƠ XƯA NAY
 
thơ xưa còn có người đọc
thơ cổ còn có người viết
thơ bây giờ không ai đọc
chỉ chờ quăng thùng rác?
ai cũng làm thơ?
và cũng chỉ đọc thơ mình
không bao giờ đọc thơ ngươì khác
giống loại vật thuỷ tích dưới nước
tách làm đôi làm 4 làm 8
tự sinh và tự diệt
sống không ai hay
chết không ai biết?
làm cho vui không ai cần?
giống râu và tóc
ở không mọc cho dài
lấy dao kéo cắt cạo tiệt
 
 
THẰNG CUỘI
 
toàn là chuyện xưa tích cũ
cổ lọ cổ chai
nói thâu đêm suốt tháng nghe hoài
chả có gì lấy làm đắc ý
chuyện nhà nghèo bán thân làm đĩ
thì từ xưa Vương Thuý Kiều đã làm rồi?
lụt lội mất mùa ăn cỏ nhai khoai
chuyện cũ xì từ khi có con người đã vậy
đêm nào sang trăng nhìn lên
cũng chỉ là chân dung thằng cuội
lừa cha lừa chú lừa bạn lừa thầy
dăm ba danh từ mòn nhẵn đó đây
quẩn quanh cũng toàn đao to buá lớn
toàn là chuyện tào lao dời non lấp biển
toàn là chuột nhắt đẻ ra voi?
chuyện dưới bờ sông toàn cá thòi lòi
và liền tù tỳ trên bờ cầu cá
chuyện chán mớ đời đuợc chim bẻ ná
chim cũng không mà ná cũng không?
đi cà lơ thất thểu magabông
tình với nghĩa núi sông sông núi
ngẫm nghĩ lại toàn chuyện bố con thằng cuội
chả làm gì? Ngồi dưới gốc đa?
 
 
MÙA XUÂN (HẠ)
 
con dế than gáy trong lùm cỏ
con ve sầu ran ở tàng cây
con chim chốc mào nhẩy đó nhẩy đây?
để bỡ ngỡ nghe con hoàng oanh hót
chả con nào học ở trường quốc gia âm nhạc?
thế mà nghe làm sao? vui quá là vui?
Trong âm thanh nghe đủ ngọt bùi?
đủ đầm ấm và cùng tha thiết
đời đẹp thế nỡ nào mai ta chết?
bỏ đồng xanh lau mọc trắng lên đầy?
nụ hoa dại vàng lấm tấm quanh đây?
giống tranh vẽ ở trong trường mỹ thuật
trơ lại vòm trơì mây vừa bay mất?
tháng tư đã bỏ ta ? bỏ thật
 
 
THÁNG TƯ
 
có khóc quê hương cũng mất?
có cười quê hương cũng chả còn?
nhìn hay không có khác gì nhau?
sóng vẫn vỗ đêm ngày thái bình dương
có khóc cũng vẫn nhớ
có cười cũng chả quên?
đeo đẳng theo nhau như bóng với hình?
vật vã một cơn buồn?
đời có năm có tháng
ngày có khắc có giờ
có kẻ đi mua vé tàu suốt
hành trình tìm lại tuổi thơ
vẫn hai vầng nhật nguyệt
theo ta xưa tới giờ?
ta không suy không tưởng
tựa hồ theo giấc mơ
trời có đông có tây
rừng có nam có bắc?
người ngược xuôi làm cái gì?
bao giờ sống cứ sống
bao giờ chết cứ chết?
nụ hoa vàng miễn tử
gắn trên vòng hoa cườm
để phơi ngoài nghiã địa
buồn vô cùng buồn hơn?
 
          Chu Vương Miện

READ MORE - THÙNG THÙNG, KẺ THÙ, THỜI, TÌNH YÊU, THAN TRÁCH, TRĂNG TÀ, THƠ XƯA NAY, THẰNG CUỘI, MÙA XUÂN, THÁNG TƯ – Thơ Chu Vương Miện

“CÔ” SƯỚNG CƯỚI VỢ -TRUYỆN NGẮN ĐẦY ẮP TÍNH NHÂN VĂN - Nguyễn Bàng

Tác giả Nguyễn Bàng


“CÔ” SƯỚNG CƯỚI VỢ 

-TRUYỆN NGẮN ĐẦY ẮP TÍNH NHÂN VĂN

*

Cuối tuần trước, nhà văn Đặng Xuân Xuyến gửi cho tôi truyện ngắn "CÔ" SƯỚNG CƯỚI VỢ”, anh viết từ năm 2015 và mới đưa lên mạng. Anh nói với tôi “viết tặng vợ chồng cậu em họ, cùng làng”, lại thêm lời đề tặng ở đầu truyện, thì đúng là chuyện thật người thật rồi. Vì thế tôi thích thú đọc ngay và nhận được từ câu chuyện đầy ắp những tiếng cười vui vẻ.

Truyện vui ngay khi nhìn thấy cái tên của nó: “CÔ” SƯỚNG CƯỚI VỢ”.

Nói như câu ca dao “Vợ tôi con gái đàn bà nữ nhi” thì hiển nhiên người vợ của “cô” Sướng là nữ giới rồi. Đúng vậy, đó là nàng Ngân, một gái quê “không mỏng mày hay hạt nhưng  thùy mị, nết na, không sắc nước hương trời nhưng nét dịu dàng đủ khiến trai làng phải thầm mơ trộm nhớ. Ngân được người. Ngân được nết.”

Thế thì chồng của nàng Ngân phải là con trai, đàn ông, nam nhi  chứ sao lại là cô Sướng? Thắc mắc này cũng chính là cái thắc mắc của người kể khi mở đầu câu chuyện “Vâng! Thì hẳn là “cô” Sướng lấy vợ chứ làm sao có chuyện “cô” Sướng lấy chồng!”. 

Một kiểu vào đề thật khéo, đánh vào trí tò mò của người đọc khiến họ không thể không đọc tiếp để xem sự thể nó ra sao.

Và rồi đầu đuôi của chuyện cứ dần dần được hé mở trong những câu chữ tưng tửng của người kể không theo một trình tự thời gian nào cả.

Thì ra cô Sướng không phải là cô mà là cậu Sướng, là anh Sướng, con trai cụ Bống làng Đỗ Hạ. Một gã trai “Tuy không được cao ráo, mạnh mẽ nhưng bù lại rất khéo tay, chịu khó lam làm và đặc biệt là người rất tốt nết”. Nhưng cha mẹ sinh con trời sinh tính, anh Sướng con cụ Bống mang trong mình nhiều thói nữ tính: Thuở bé, Sướng thích nhảy dây, thích chơi ô ăn quan, thích chơi trò búp bê, thích buôn hàng, thích cãi lộn. Lớn lên, Sướng thích được gọi là cô, là chị và khoái nhất khi được mọi người mắng yêu bằng câu: “Con đĩ Sướng này xinh phết!”. Rồi, không hiểu sao Sướng lại còn dấp phải tính khí đanh đá chua ngoa và phát triển khiếu chửi nhau lừng danh thôn xóm.  

Nhưng đó chỉ là những dị tính phát tiết ra ngoài mà thôi, còn trong thâm tâm của Sướng thì: “Thích là thế nhưng Sướng ghét cay ghét đắng kẻ nào lại thực tâm coi Sướng là phụ nữ, là phận liễu yếu đào tơ, là thân gái chân yếu tay mềm”. Và để thể hiện điều đó, “Sướng vẫn chưa bao giờ phải tụt quần ngồi xổm mà tiểu tiện”. (Sao không dùng chữ đái dân giã đời thường thay hai chữ tiểu tiện tao nhã này nhỉ?)

Tuy là đàn ông thật nhưng với cái thích là thế, trong mắt dân làng, Sướng không còn là đàn ông nữa mà là cô Sướng, chị Sướng và mắng yêu anh là “con đĩ Sướng”, như anh hằng thích. Đã thế Sướng lại chơi thân với Kiên mà dân làng gọi là Kiên “ái”, một gã trai hẳn hoi nhưng lại “dửng dưng chuyện yêu đương trai gái, cứ khó chịu ra mặt khi có người nhắc đến chuyện lấy vợ”, cùng Sướng nhận nhau là hai “chị em”, thích được Sướng gọi là “dì” vì Kiên ít tuổi hơn và cái chính là vì Kiên “ái” rất yêu Sướng. Chả thế mà khi nghe tin Sướng sắp cưới vợ, Kiên đã nắm tay Sướng, đăm đắm nhìn thẳng vào mắt Sướng, nũng nịu:

Nhớ. Sướng đừng lấy vợ nữa nhớ. Sướng mà lấy vợ là em xuống tóc đi tu đấy.

Một “Cô” Sướng khắp làng điều tiếng thị phi “dở ông dở bà” như thế, sao nàng Ngân nết na thùy mị lại nhận lời lấy làm chồng? Có phải vì chơi thân với nhau từ nhỏ, cả 2 cùng thích chơi nhảy dây, chơi chắt chuyền, chơi ô ăn quan, chơi búp bê, chơi buôn hàng... nên đã trở thành lứa đôi thanh mai trúc mã đẹp như đôi trẻ trong thơ Lý Bạch:

Tóc em mới kín trán,

Trước cửa bẻ hoa đùa.

Chàng cưỡi ngựa trúc lại,

Quanh ghế tung mơ chua.

Cùng ở xóm Trường Can,

Đôi trẻ vui tha hồ,

Để rồi:

Mười bốn làm vợ chàng,

Thơ ngây em hổ thẹn

Bên vách cúi gầm đầu,

Mặc cho chàng gọi đến.

Mười lăm mới bạo dạn,

Quấn nhau không muốn rời.

(Trường Can hành - Trúc Khê dịch)

Hoàn toàn không có chuyện thơ mộng ấy vì “chưa bao giờ Ngân nghĩ Sướng là con trai cả.” 

Nhưng hiển nhiên là “cô” Sướng lấy vợ và nhà cụ Bống đang mổ lợn để làm đám ăn hỏi Ngân cho Sướng. Thế thì duyên do tại sao?

Câu chuyện vui nhất chính là ở trường đoạn này. Ta hãy lần theo lời kể hóm hỉnh của Đặng Xuân Xuyến:

Trước những lời đồn ra đồn vào về chuyện thằng con chín phần gái nửa dại phần đàn ông của mình chuẩn bị cưới vợ; trong lúc đông vui người đang ngả lợn để làm đám hỏi cho nó, cụ Bống vẻ cũng lo lắng lắm. Vừa lúc đó Sướng đi mời khách về đến nhà.

Cụ Bống kéo Sướng vào, hỏi dồn:

“- Thầy hỏi, con phải trả lời thật nhé. Con có yêu cái Ngân không? Con có làm chuyện đàn ông với đàn bà được không? Còn chuyện con với thằng Kiên “ái” nhà ông Vận thế nào? Thầy nghe thằng cháu đích tôn nói con với thằng Kiên “ái” yêu nhau, thề thốt nếu không được sống cùng nhau sẽ cắt tóc đi tu. Đã thế, còn bày đặt chuyện lấy vợ làm gì hả con?”

Sau khi mắng chửi té tát thằng cháu trưởng hay hớt lẻo chuyện của mình với ông nội, Sướng chưa biết trả lời bố ra sao thì cụ Bống đã ra tối hậu quyết định:

“- Thôi, không cưới xin gì nữa. Để tôi ra thưa chuyện với bên nhà, nói rõ “chị” là đàn bà để xin hủy hôn.” 

Đến đây thì Sướng cuống lên:

“- Thầy! Thầy đừng làm thế. Con yêu Ngân thật mà. Con là đàn ông thật mà! Con thề! Tiên sư bố đứa nào mà con nói điêu!”

Chưa thấy cụ Bống phản ứng ra sao thì “Vừa lúc đấy, Ngân bước vào. Như chết đuối vớ được cọc, Sướng vội kéo Ngân vào cuộc.”. Sau khi nghe con trai mình luôn mồm chị chị Ngân Ngân xin nàng nói cho bố mình biết mình là đàn ông thật, Cụ Bống nhìn Ngân, nhẹ giọng:

“- Ngân này. Con đẹp người đẹp nết lấy đâu chả được thằng chồng tử tế sao lại chọn thằng Sướng nhà bác làm chồng? Lấy nhau về, không có con cái thì sao được hả con? Rồi sẽ khổ cả đời, con ạ. Nghe bác, hủy đám cưới với thằng Sướng nhà bác đi.

Vấn đỏ mặt, nhìn thật nhanh xuống bụng, rồi nhỏ nhẹ:

- Dạ! Con nghe lời thầy nhưng còn cháu nội của thầy thì sao ạ?”

Thì ra chuyện thâm cung bí sử của họ là ở chỗ cái thằng cháu nội của cụ Bống đang nằm trong bụng Ngân. Và đầu đuôi chuyện là như vầy: “Trong suy nghĩ của Ngân, Sướng là một người chị tốt, người chị không giống chị em khác chỉ một điều duy nhất là khi đi tiểu, chị Sướng không bao giờ phải ngồi xổm”. (Lại đi tiểu!). Thì nghĩ như vậy nên Ngân mới chủ quan. Tối ấy, sinh hoạt chi đoàn về, trời lất phất mưa lại còn rét đậm, đường về nhà Sướng thì xa, sợ “chị” Sướng ngấm mưa ngấm rét sẽ khổ nên Ngân mới rủ “chị” Sướng ngủ lại. Ai ngờ, đêm ấy thành đêm định mệnh, thành đêm gạo nấu thành cơm, ván đóng thành thuyền”

Và:

“Ngân không ngờ “chị” Sướng tưởng là thằng lại cái, tưởng là thằng vứt đi, chỉ giỏi mấy trò nhảy dây, chơi chắt chuyền, chơi búp bê, chơi buôn hàng... và giỏi hăng máu chửi lộn với đám đàn bà con gái,... ấy thế mà khi làm cái chuyện của thằng đàn ông thì lại thật đâu ra đấy, ra tấm ra đẫn, ra ngô ra khoai, ăn đứt khối thằng vẫn khoác loác tự nhận là giỏi về chuyện thầm kín của đấng mày râu! …”

Nghĩ thế, Ngân bằng lòng đón nhận tình yêu của Sướng, nhận lời lấy Sướng.

Khỏi phải nói cụ Bống vui sướng ra sao khi biết thằng con của mình tiếng thế mà đàn ông đích thực và cũng khỏi nói đám “CÔ” SƯỚNG CƯỚI VỢ sẽ tưng bừng vui vẻ ra sao ở cái làng Đỗ Hạ.

Khi gửi cho tôi thiên truyện này, nhà văn Đặng Xuân Xuyến bảo để tôi đọc giải trí. Truyện của anh đã đem lại cho tôi đầy ắp tiếng cười vui nhưng không phải là tiếng cười mua vui giải trí như những truyện khôi hài phê phán cái ngược đời, cái trái lẽ tự nhiên, lầm lẫn, hớ hênh của người đời mà là những tiếng cười tán thưởng, biểu thị niềm vui, sự yêu mến với con người như “cô” Sướng, nàng Ngân và cụ Bống, trong đó phần lớn nhất dành cho Cô Sướng!

Một số người trong làng Đỗ Hạ, điển hình nhất là cụ Vận bố Kiên “ái” đã không ngớt lời miệt thị khinh bỉ “cô” Sướng. Nào là con dở ông dở thằng, nào là đồng cô, pha gái, lại cái… Ấy là những tiếng dân giã của những năm xưa trước. Giờ đây, người ta nhập ngoại về một lô các tên gọi khác như: gay, pê-đê, bóng, chuyển giới, ái nam ái nữ. Không cần hiểu biết nguồn gốc của các từ ấy, không cần biết nó là tiếng Hy Lạp, tiếng Anh, tiếng Pháp hay tiếng Hán, trong tư tưởng của đa số người dân Việt Nam, những từ kể trên đều bị hiểu theo một nghĩa là đồng tính luyến ái. Mà đã là đồng tính luyến ái thì bị đánh đồng với sự sa đọa, bệnh tật, tệ nạn xấu xa, đều đáng khinh bỉ, đáng bị lên án, nhẹ nhất thì cũng bị phớt lờ, không thèm quan tâm. Hiểu sai dẫn đến ứng xử sai, khiến một số người như “cô” Sướng trở nên mặc cảm, sống co cụm lại.

Nhưng “cô” Sướng trong truyện ngắn của Đặng Xuân Xuyến đã không phải chịu những tai hại của những ứng xử sai như thế vì “cô” có được mấy cái may mắn:

Một, số người dân làng Đỗ Hạ đã miệt thị khinh bỉ “cô” Sướng, tiêu biểu như cụ Vận không nhiều. Mà cụ Vận có quá lời chửi Sướng thì ta cũng dễ bề thông cảm vì cụ mang nỗi khổ ấm ức con trai mình là “Kiên ái” thực sự là đứa đồng tính luyến ái. Đa phần người dân làng Đỗ Hạ đều nhìn Sướng bằng con mắt thiện cảm, họ mở lòng chiều cái tính hây hấy của anh, gọi anh là cô, là chị và sẵn sàng mắng yêu anh: “Con đĩ Sướng này xinh phết!”. Và họ đều thừa nhận: “Nếu không dấp phải tính khí đanh đá chua ngoa thì hẳn “cô” là người hiền thục nhất nhì làng xã”. Và vì vậy, khi nghe tin “cô” Sướng cưới vợ, dân làng đã mừng cho “cô”: “tính khí của “cô” nửa gà nửa vịt như thế mà có người đồng ý lấy “cô” làm chồng là may lắm rồi, phúc đức lắm rồi”. Dân làng đông vui đến ngả lợn giúp nhà "cô" và chuyện trò rôm rả cũng vì cái sự mừng chân tình ấy!

Hai, Sướng không phải là ái nam ái nữ hay người đồng tính luyến ái, mà chỉ là một người dị tính bị thu hút hấp dẫn đặc biệt, “khác thường” bởi những người khác giới nên thích được gọi là cô là chị, thích chơi các trò chơi của con gái, thích thể hiện sự đanh đá chua ngoa của những người đàn bà lắm mồm. Trong anh vẫn nguyên vẹn khí chất đàn ông, khi có dịp nó sẽ bừng dậy đưa anh trở về cuộc sống thật với con người thật của mình.

Nhưng hai cái may kể trên chưa cái nào là điều may nhất cho Sướng mà cái may nhất cho anh là anh có được Ngân, người bạn thân từ tuổi thơ ấu đến cả lúc đã trưởng thành, mặc điều tiếng thị phi của người làng, Ngân không bao giờ tìm cách xa lánh Sướng. Đã vậy, Ngân còn rất ngây thơ trong suy nghĩ coi “Sướng là một người chị tốt, người chị không giống chị em khác chỉ một điều duy nhất là khi đi tiểu, chị Sướng không bao giờ phải ngồi xổm”. Và nhờ cái ngây thơ thành thật ấy, Ngân và Sướng đã có một đêm mà tác giả gọi là cái đêm định mệnh.

Ô hay, sao nhà văn Đặng Xuân Xuyến lại coi đó là cái đêm định mệnh nhỉ? Bởi lẽ, định mệnh là số mệnh của con người, do một lực lượng huyền bí định sẵn, không thể cưỡng lại được khiến nhiều người phải thụ động cam chịu dù nó rủi ro đến đâu. Cái đêm Ngân - Sướng ấy đâu có phải là cái đêm cả hai hoặc một người trong họ phải cam chịu mà phải nói, nó là cái đêm kỳ thú nhất trong đời của họ tựa như cái đêm trong thơ Cung oán:

Cái đêm hôm ấy đêm gì

Bóng dương lồng bóng đồ mi trập trùng

Tuy Sướng không phải là bóng dương và Ngân cũng không phải là một đóa đồ mi nhưng cái đêm hôm ấy, Sướng đã làm cho lửa dục vọng trong Ngân sáng lên rồi được đốt cháy mãnh liệt khiến Ngân sung sướng thỏa thuê và hiểu chân tơ kẽ tóc cái nam tính trong con người Sướng. Thử hỏi, nếu trong cái đêm ấy, Sướng không làm được, “quá được” cái chuyện ấy, cho dù Ngân đã dành cho Sướng biết bao tình cảm cảm tốt đẹp từ thời chăn trâu cắt cỏ đến nay, sẽ chẳng bao giờ Ngân chịu lấy Sướng làm chồng. Bởi lẽ, người phụ nữ lấy chồng trước hết là để có được “lời lãi đứa con”: Lấy chồng mà chẳng có con / Khác gì hoa nở trên non một mình

Và còn bởi, tình dục là một vấn đề rất đời thường và luôn luôn hiện diện trong cuộc sống của con người nhưng đã mấy ai trung thực không màu mè nói ra chuyện ấy. Mấy ai được như Ngân, thẳng thắn thừa nhận với cụ Bống rằng, Sướng con trai cụ đã làm chuyện ấy với mình, rồi nhìn xuống cái bụng đang mang hình hài đứa cháu nội của cụ.

Vì vậy, “CÔ” SƯỚNG CƯỚI VỢ không chỉ đầy ắp tiếng cười vui mà còn rất đẹp tính nhân văn. Tác phẩm vừa miêu tả thực cuộc sống thực của con người vừa vun vào cho khát vọng hạnh phúc của họ, tán thưởng và biểu thị niềm vui, sự yêu mến với họ. Tác phẩm cũng không quên phê phán những cái xấu có thể phá vỡ hạnh phúc tự do vốn có của con người. Đó không chỉ là cái xấu của một số người như cụ Vận luôn tỏ ra khinh bỉ, miệt thị cay nghiệt một người như “cô” Sướng mà ngay cả Sướng cũng phải lãnh một phần sự phê bình nhẹ nhàng vì đã để cho cái dị tính trong anh phát triển quá đà, nếu không được Ngân đưa vào cái đêm định mệnh ấy đưa Sướng về với đời thực của mình thì không biết số phận đời anh sẽ ra sao?

Khi gửi cho tôi truyện ngắn “CÔ” SƯỚNG CƯỚI VỢ, nhà văn Đặng Xuân Xuyến nói với tôi về tác phẩm của anh: “Cháu viết cũng vội nên chất lượng không được như  ý”.

Nhưng, ngoại trừ hai tiếng tiểu tiện tao nhã quá, tôi thấy đây là một truyện ngắn hay, rất đáng đọc.

 *

Sài Gòn, ngày 12/12/2016

Tác gia, Nhà giáo NGUYỄN BÀNG

Email: bnguyen37@gmail.com

 

READ MORE - “CÔ” SƯỚNG CƯỚI VỢ -TRUYỆN NGẮN ĐẦY ẮP TÍNH NHÂN VĂN - Nguyễn Bàng

CHIẾC KHĂN KỶ NIỆM - Nguyễn Khắc Phước

 CHIẾC KHĂN KỶ NIỆM

 

Em tặng tôi chiếc khăn đây

Em trao chiếc khăn nầy

Thơm thơm mùi cỏ dại

Vương hơi ấm bàn tay

 

Em tặng tôi chiếc khăn tay

Em thêu cánh hoa nhài

Giá mà khăn bay được

Đưa tôi đi tìm người

 

Tìm đâu mái tóc êm

Tìm đâu ngón tay mềm

Tìm đâu chim sâu nhỏ

Tìm đâu con dế mèn?

 

Về đâu ánh nắt nai

Về đâu nét u hoài

Về đâu hương hoa bưởi

Về đâu hương tóc nhài?      

 

Em tặng tôi chiếc khăn tay

Em trao chiếc khăn này

Đắp ngang vầng trán lạnh

Dìu tôi qua cơn say

 

Em tặng tôi chiếc khăn tay

Em trao vào cuối ngày

Cám ơn tà áo nọ

Một lần qua nơi này!

 



READ MORE - CHIẾC KHĂN KỶ NIỆM - Nguyễn Khắc Phước

Sunday, February 16, 2025

XUÂN NHIỆM MÀU – Le Nguyen Thu

 


Le Nguyen Thu

XUÂN NHIỆM MÀU

Thôi thì tình đã như không

Trà Mi năm ngoái dặm hồng khơi xa

cầu mơ lỗi nhịp trăng tà

ta về nương náu hoàng hoa cội ngàn

.

Thôi thì ngó ý tơ lòng

người thương ơi! khuất … cuối dòng Tương Giang*

sáng nay tuyết xuống tây hiên

nghe trong buốt lạnh hơi xuân nhiệm màu

.

Thôi thì trời đổ mưa mau

giọt xuân rậm rật hồn chiều chiêm bao

chập chùng bước thấp bước cao

giật mình … hứng lấy sắc màu nguyên xuân

.

Thôi thì tình đã vô thường

hương xuân khởi sự … dẫu lòng buồn tênh

mùa nguyên xuân mộng nguyên xuân

xuôi xe xuống phố nghe hồn chân như


*“Sông Tương một dải nông sờ

Bên trông đầu nọ, bên chờ cuối kia”. (Kiều, Nguyễn Du)

Le Nguyen Thu

(Stanton California) 

lenguyenthu94@gmail.com



READ MORE - XUÂN NHIỆM MÀU – Le Nguyen Thu

Chùm ảnh HOA CÚC IMMORTEL - Chu Vương Miện

 Bấm chuột vào hình để phóng to.






READ MORE - Chùm ảnh HOA CÚC IMMORTEL - Chu Vương Miện

TÌNH KHÚC MÙA XUÂN - Nhạc và lời: Phạm Anh Dũng - Hiếu Trang hát

READ MORE - TÌNH KHÚC MÙA XUÂN - Nhạc và lời: Phạm Anh Dũng - Hiếu Trang hát

HẸN ANH VỀ VĨ DẠ NGẮM MƯA BAY | CÓ NHAU TRONG ĐỜI | NGÀY LỄ TÌNH NHÂN - Thơ Hoàng Thị Bích Hà

 

Hoàng Thị Bích Hà


HẸN ANH VỀ VĨ DẠ NGẮM MƯA BAY


Trời Vĩ Dạ vẫn xanh màu thu biếc

Nắng hàng cau ngày ấy vẫn còn đây

Dây trầu xanh vẫn nồng mùa hạ cũ

Mắt nâu buồn, gợi thoáng khách phương xa 


Anh có về hãy ghé bến Đông Ba

Chờ em sang chung thuyền về Vĩ Dạ

Một dòng sông có xa chi là mấy

Mà sao anh e ngại bến đò Cồn? 


Mái tóc xanh của một chiều thu ấy

Xỏa vai gầy buổi ấy lá me bay

Phía Đập Đá thoảng mùi hương bắp dậy

Chén chè Cồn thơm thảo đợi người xa

 

Anh hỏi em Huế bây chừ tháng mấy?

Để mà chi khi Huế cả bốn mùa

Tiếng sông Hương và sương chiều bảng lảng

Bóng trăng ngà, thành quách thuở vàng son


Thu còn nhớ cả chiều xuân của Huế

Mùa đông trời se lạnh, nhớ không anh?

Tà áo bay phía Trường Tiền tan lớp

Hẹn anh về Vĩ Dạ ngắm mưa bay!


Hoàng Thị Bích Hà


CÓ NHAU TRONG ĐỜI


Sao anh không là gió 

Để em mãi cánh diều 

Khi anh là hạt mưa 

Em sẽ là ngọn cỏ 


Nếu là đêm trăng tỏ 

Vẫn cần bầu trời quang 

Trong vũ trụ mênh mang 

Chúng mình là đôi bạn 


Giữa cuộc đời rộng lớn

Gặp gỡ là nhân duyên

Đồng hành một đoạn đường

Hay tri âm, bè bạn 


Cuộc đời dầu hữu hạn 

Chúng mình từng có nhau! 

Cho dẫu đến ngày sau

Hợp rồi tan chia biệt


Thời gian đem mọi thứ

Đặt nơi chốn nào xa

Vũ trụ hay người ta

Cũng không ngoài quy cũ


Hôm qua là dĩ vãng

Những kỷ niệm vui buồn 

Vần thơ xin lưu giữ 

Tặng bạn đọc tri âm!


Ngày 04/02/2025 

Hoàng Thị Bích Hà



NGÀY LỄ TÌNH NHÂN


Ngày lễ tình nhân anh ở đâu?

Để cho con nước cũng thêm sầu

Sông Hương hờn dỗi làn mây tím

Dùng dằng ôm lấy những chờ mong


Ngày lễ tình nhân chẳng song đôi

Năm xưa ngày ấy đã xa rồi

Tấm thiệp anh trao lồng tim ấy

Ngọt ngào hương vị sô cô la


Bây giờ tất cả dẫu vời xa

Dĩ vãng năm nao lại ùa về

Khắc khoải vì đâu mình chia biệt

Thôi đành tha thiết với thơ thôi!


Hoàng Thị Bích Hà


READ MORE - HẸN ANH VỀ VĨ DẠ NGẮM MƯA BAY | CÓ NHAU TRONG ĐỜI | NGÀY LỄ TÌNH NHÂN - Thơ Hoàng Thị Bích Hà