Văn Nghệ Quảng Trị
TRANG THUẦN TÚY VĂN HỌC NGHỆ THUẬT CỦA NGƯỜI QUẢNG TRỊ VÀ NGƯỜI YÊU MẾN QUẢNG TRỊ.
Chúc Mừng Năm Mới
Tuesday, April 23, 2024
CHÙM THƠ CUỐI THÁNG TƯ CỦA ÁI NHÂN
Tên thật Bùi Cao Thế
CCB Việt Nam
Hội viên hội VHNT – Hưng yên
Hội viên hội Nhà văn Hà nội
Đã in riêng 12 tập thơ tình
Đt: 0984 470 914
Hân hoan lòng người reo vui chiến thắng
Cờ đỏ sao vàng tung bay trong nắng
Hào khí mùa xuân đại thắng nức lòng
Hạnh phúc trào dâng như sóng
Miền Nam hoàn toàn giải phóng
Dân tộc hân hoan ca khúc khải hoàn
Tình nghĩa Bắc Nam như sen thơm Đồng Tháp
Cờ đỏ sao vàng lồng trong bóng Bác
Niềm vui vỡ òa hạnh phúc chẳng riêng ai
Tháng tư hào hùng mở lối đến tương lai
Cả dân tộc thẳng đường tiến bước
Độc lập tự do bao năm hằng ước
Rợp đất trời phấp phới bóng cờ bay
(Kính tặng chiến sĩ Điện Biên)
Máu chiến binh viết truyền thống anh hùng
Sát cánh kề vai, dạ sắt, gan đồng
Đánh đuổi quân thù giành lại non sông
Chẳng quản hy sinh, ý chí sáng ngời
Người ra trận mang lời thề quyết tử
Trước cam go vẫn rạng rỡ nở cười
Những đoàn quân áo vải kiên cường
Đời dân dã mà trái tim sắt đá
Khoét núi, mở đường, dầu dãi gió sương
Lấy thân chèn bánh pháo chẳng đắn đo
Thân lấp lỗ châu mai, thân làm giá súng
Hiến tuổi xuân mình vì độc lập tự do
Vì non sông dẫu chết chẳng nề hà
Như thác lũ Đà giang cuồn cuộn
Cuốn trôi quân thù hóa kiếp chúng ra ma
Tinh thần chiến binh kiêu hãnh tuyến đầu
Cờ chiến thắng bay trên hầm tướng giặc
Điện Biên oai hùng chấn động năm châu
Lòng thảo thơm như rơm rạ quê nhà
Đêm hò hẹn lung linh trăng sáng
Mơ cùng người yêu đi chợ ngắm hoa
Thiêu cháy quân thù, dũng cảm xông pha
Lúc rảnh rỗi làm thơ yêu tặng vợ
Kể chuyện biên cương rực rỡ gấm hoa
Điếu thuốc, củ khoai chia nhau đỡ đói lòng
Tin nhắn, thư nhà chung nhau cùng đọc
Đường vinh quang phấp phới cờ hồng
rỉ rả lời xưa xa
lính phong trần gian khổ
giàu mơ… hơn đại gia
gặp một nàng ca ve
nàng khen mình vạm vỡ
khoe: “ em ngon không nè”?
chiều bình yên vô cùng
bì bõm… em gái Thái
khỏa thân… đẹp lạ lùng!”
địch nấp trong chiến hào
đạn bắn ra rách đũng
suýt mất hòn… may sao”
bia cỏ mà thật sang
“đêm rồi tao “xông trận”
vợ yêu giơ tay hàng”
Tuổi thanh xuân đi suốt dọc thời gian
Bữa cơm biên cương đậm đà cá mặn
Thấy mênh mang tình biển cả nồng nàn
Ăm ắp phù sa khao khát dâng đời
Cho ngô lúa bốn mùa xanh tươi mãi
Dòng sông quê lặng lẽ giữa hồn người
Bên cầu trăng ai đứng đợi chờ ai
Em hiền dịu tóc dài thơm hương bưởi
Thì xuân xanh ngơ ngẩn một đời trai
Tình lứa đôi hồn hậu giữa biển trời
Người ra trận hồn Vọng phu còn đợi
Ngơ ngóng Hòn chồng bên sóng chơi vơi
Ngào ngạt hương thơm đồng lúa quê mình
Đá vô tri cũng nghĩa tình chung thủy
Thơm thảo tình người Tổ quốc trường sinh
Mẹ đầu nguồn gạt nước mắt chia xa
Những chàng trai bắp trần, gân chắc
Vươn mình giữ biển đảo xa
Gồng lưng kiêu hãnh ngẩng đầu
Hiên ngang tạc vào ngàn năm huyền thoại
Oai hùng khí chất Ngư ông
Nên nghĩa tình cũng muối mặn gừng cay
Lòng vững trãi như Trường Sơn hùng vĩ
Mênh mang tình biển sáng đầy
Người lính biển kiên cường như sắt đá
Vì đất mẹ xanh bốn mùa hoa lá
Mắt sáng ngời lấp lánh Hải Đăng
Thương những đứa con đi trấn giữ đảo xa
Gửi nhung nhớ theo muôn trùng sóng cả
Tình yêu thương son sắc mặn mà
Tổ quốc quê hương dòng giống Lạc Hồng
Tạc những chàng trai lên đầu ngọn sóng
Kiêu hùng dáng vóc Hải Đăng!
Nắng qua trưa lá cũ nhuốm vàng
Cánh chim bay ngang chiều chạng vạng
Hấp hối ngày bóng tối tràn sang
Mấy cuộc yêu dang dở đã qua thì
Tuổi trẻ ta đi qua thời trận mạc
Trở về tóc phai bạc từ khi…
Mùa thanh xuân, hoa, cỏ dại bời bời
Mồ hôi đổ cho mùa vàng trĩu hạt
Đất cùng người trăn trở cuộc sinh sôi
Ai từng đã thuở xoan trai bối rối
Mùi tóc thơm hương bưởi thuở đến trường
Em xinh đẹp buồn vương trong mắt biếc
Ngoái mùa xưa nuối tiếc những cung đường
Ta đã sống hồn nhiên tuổi trẻ
Biết yêu thương, căm giận thật lòng mình
Hoa vui nở sang mùa thành trái ngọt
Đêm qua rồi trời sáng đẹp bình minh
Nào nâng ly cạn cùng thơ
Nỗi niềm thương nhớ ngu ngơ giãi bầy
Yêu người "chia" cả cuộc say
Cả "chai không rượu", cả ngày đã xa
Nặng lòng thương cả thiên hà, nhân gian
Mơ hồ, xót lệ đa đoan
Hồng nhan lỡ bước mà tan nát lòng
Ru người, ru cả vầng trăng
Khát tình dìm cả Chị Hằng Sông Ngân
Mặc hồn say, tỉnh phù vân
Cháy lòng nốc cạn…
nốt phần mai sau!
CHÂN TÌNH
Rượu bao năm cũ còn say hồn người
Thảo thơm dung dị nụ cười
Lưu tình thân ái một đời ai mơ
Ai còn ngóng đợi bên bờ sông mê
Ai chờ sạt lở bờ đê
Ai còn lưu lạc xa quê phương nào?
Ai còn thao thức thuở nào mẹ ru
Ai buồn như mắt mùa thu
Ai còn mong nhớ trăng lu đợi tình
Ai còn đau đáu quê mình bến sông
Ai còn ra ngóng vào trông
Ai còn ấp ủ mênh mông nỗi niềm
Chớ quên lam lũ mẹ hiền, bóng cha
Ai người nhung lụa kiêu sa
Xin đừng nhắm mắt bước qua chân tình
GIÃ BIỆT THÁNG TƯ – Thơ Lê Phước Sinh
GIÃ BIỆT THÁNG TƯNhành Phượng leo, ngóng nhìn vào cửa sổCon Ve Sầu đợi khúc nhạc vang caTrời đã nóng chưa bao giờ từng nóngTròn nhô lên mồ hôi quẹt mồ kê.Cơn Gió Nồm đang dừng chân bến đợiBao năm qua, cô phụ ngóng tin chồng...Lê Phước Sinh
Monday, April 22, 2024
Sunday, April 21, 2024
TÌNH YÊU TRONG NHẠC KHÊ KINH KHA – Lê Thanh Bình
Nghe nhạc đã trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống tinh thần của tôi.
Đã từ lâu, tôi vẫn thường thích nghe nhạc của các nhạc sĩ Phạm Duy, Trịnh Công Sơn, Từ Công Phụng…và tôi nghĩ không riêng gì tôi mà rất nhiều người cũng vậy.
Điều này cũng dễ hiểu vì nhạc của các nhạc sĩ trên đã đi vào lòng công chúng qua bao thế hệ, những nhạc phẩm này đã thuyết phục chúng ta không những bằng âm nhạc mà còn do ca từ hay, khi thì quyến rũ lãng mạn, khi thì mộc mạc chân quê, khi thì từ bi thánh thiện để rồi có lúc vụt trở nên lộng lẫy, kiêu sa…
Và việc yêu thích những dòng nhạc trên của tôi đã trở nên bảo thủ, đã hình thành trong tôi một thói quen bất khả xâm phạm và cứ thế tôi luôn muốn bảo vệ thành trì nghe nhạc của mình một cách cố chấp, bằng chứng là tôi vẫn tìm đến những nhạc phẩm của những nhạc sĩ trên mỗi khi muốn nghe và cả những khi nghêu ngao một mình cũng thế.
Một chiều lang thang trên mạng, tình cờ trang FB của tôi nhận được một bài hát (chuyện này vẫn thường xảy ra trên mạng xã hội), nhạc phẩm mang tên 20 NĂM TÌNH SẦU của Khê Kinh Kha( thật ra tới thời điểm đó tôi vẫn chưa biết KKK là nhạc sĩ nổi tiếng ở hải ngoại, điều này cũng dễ hiểu vì tôi thì hiện đang sống tại Việt Nam)
Mạng xã hội FB thật gần gũi và không biên giới, bởi vậy khi được bạn post cho một bài gì thì tôi xem và comment lại cho bạn và thế là tôi nghe bài hát 20 NĂM TÌNH SẦU của KKK với mục đích là để comment cho bạn mà thôi ,nhưng không ngờ tôi đã nghe bài này với cả tâm tình. Sức hút vô cùng mãnh liệt của tiếng hát Ánh Tuyết khi thể hiện cùng với lời ca khúc như tiếng lòng của chính tác giả đã thật sự giữ chân tôi lại, phá vỡ thành trì cố hữu trong tôi và chị đưa tôi về câu chuyện tình đẩm lệ thật buồn …
Tôi đã khóc, khóc thật sự với 20 NĂM TÌNH SẦU, mặc dù tôi đang sống rất hạnh phúc bên gia đình mà sao khi nghe Ánh Tuyết hát tôi cứ ngỡ mình là người trong cuộc, dù số phận trong 20 NĂM TÌNH SẦU là của một người đàn ông mà sao vẫn chạm đến tim tôi, một phụ nữ đang sống đầy yêu thương. Bài hát đã cho tôi một cảm xúc rất thật và tôi đã đê mê, lặng người với cảm xúc đó, cho dù đó là một cảm xúc đau khổ đến tột cùng…Tiếng hát Ánh Tuyết đã lột tả hêt được những gì lời bài hát muốn nói.
Để rồi từ đó tôi bắt đầu cuộc hành trình tìm thêm các ca khúc khác của nhạc sĩ Khê KInh Kha do ca sĩ Ánh tuyết trình bày để thưởng thức qua CD TÌNH PHỤ, gồm 13 cakhúc của nhạc sĩ Khê Kinh Kha.
Những hình ảnh mặc nhiên và vĩnh cửu của thiên nhiên như: sương khướt núi đồi, cơn gió ngàn đời lang thang, làm sao đong được mưa rơi, làm sao đo được ánh mặt trời, vì sao mặt trời vẫn lên, vì sao cơn gió ngàn đời lang thang, hoa nở rồi tàn, đã được nhạc sĩ Khê Kinh Kha đưa vào nhạc phẩm ĐỪNG HỎI VÌ SAO để thấy rằng tôi yêu em đến độ nào, tình tôi yêu em ngàn đời mãi mãi như mây trôi và cũng để thấy rằng vì sao tình nồng chỉ có trăm năm. Tiếng hát Ánh Tuyết đã thuyết phục tôi nghe đi nghe lại bài này nhiều lần đến nỗi giờ tôi đã hát được bài hát này và lẩm nhẩm hát theo chị.
Em còn nhớ những chiều mưa giăng trên phố, chúng mình đã từng cùng nhau môi hôn nồng ấm, những lời thề xưa em hứa, em còn nhớ hay đã cố quên, thì tiếc thương làm gì em hỡi, hãy để tôi sống ơ hờ với những tháng ngày còn lại không em. Em đi mang hết tình nồng cứ ngỡ trăm năm của chúng mình, em đi mang cả mặn nồng trong tôi, để tình mình giờ như những chiếc lá thu không bờ bến, rã mục nơi phương trời vô định. Bàn chân em quên lối mang theo cả hương tình một thuở mình yêu nhau, còn lại tôi nụ cười buốt giá với thương yêu em vẫn còn ăp đầy. Làm sao mà quên được vòng tay em từng xiết chặt tình chúng mình, để giờ đây em đi bỏ mặc lại tôi.
Đó là những gì Ánh Tuyết kể lại cho chúng ta, một câu chuyện tình bằng ca khúc VỀ ĐI EM.
Em về đi, thoạt nghe như lời tôi phụ phàng em nhưng thật ra tôi đã không giữ được em rồi, em đã phụ tôi..phụ tôi và đó cũng là những gì mà nhạc sĩ KKK muốn gởi gắm qua nhạc phẩm VỀ ĐI EM.
Mượn hình ảnh con gió ngàn năm vẫn rong chơi, cánh mây lãng đãng muôn đời, chiếc lá lạc giữa núi rừng, con suối reo trong đá trên ghềnh….để nói đến phận người hiện hữu ở thế gian này, rồi hôm nào chợt bâng khuâng bởi một mái tóc mềm và LẠC BƯỚC đi tìm trái tim.
Thành phố mộng mơ này, công viên những lần mình hẹn hò, vạt áo dài lang thang trên phố với giòng tóc em buông lả lơi trong những chiều mùa hạ mưa rơi, đã làm tim tôi thổn thức đợi chờ với những ước mơ dại khờ cho cuộc tình sỏi đá ngây ngô. Bao nhiêu tình nồng của tuổi ngọc đam mê cùng với lời thề tôi đã trao em. Giờ đây, cuộc tình đã vỡ em làm sao có thể TRẢ LẠI TÔI. (Live Show-Ngoc Ha.)
Đời như bóng đêm kể từ ngày em xa tôi, còn ai để đón đưa, lòng phố hoang vu quanh chốn này và ngày trở nên dài vô biên. Tình như mây khói với năm tháng mịt mù, xin em một lần gọi tình yêu đến cho nồng nàn về giữa tim em. Bao đêm dài tình biết say cùng ai dù hương người chưa phai kể từ EM XA RỒI.
Một chiều về thăm phố nhỏ, lòng đầy thương nhớ về người của một thuở xa xưa, thầm gọi tên ai, chỉ hàng cây lặng im buồn cúi mặt, mưa ướt lạnh cho phố nhỏ buồn xác xơ. Tình vẫn vẫn ngậm ngùi trong tôi và còn đầy theo năm tháng. Giòng sông cứ trôi mãi, người ơi tình vẫn đợi, đợi NGƯỜI VỀ TƯƠNG TƯ.
Một mình trong đêm khuya với một hồn đầy mưa gió khi tình vừa hư hao để nhớ bóng ai ngồi nghiêng tóc. Biết tìm lại đâu con tim nồng ru hồn nằm êm ái, tóc ai đầy cứ ngỡ mây bay. Đời đã nắng tắt, biết tìm đâu, tìm đâu khi TÌNH CÒN BƠ VƠ. (TÌM TÌNH)
Người đi để lại những năm tháng dài, bao đêm lệ uống tràn mắt môi. Mộng tuổi xuân cạn héo cho tim úa dần.Rồi chiều nay mưa gió cho buồng tim thổn thức trong mắt buồn. Nhớ thương người xưa, đã xa bao năm tháng mà tình vẫn cứ như mây theo gió về, để từng đêm tình vẫn làm lệ xót xa, lệ xót xa nên LỆ NỒNG MÔI KHÔ.
Chút nắng reo trong gió thu, mùa thu đã về, cho tôi nhớ lại từng thu cũ, bước em về cùng áo lụa dài bay giữa trời thu lạnh, mưa phùn lất phất ướt bờ vai em. Đường xưa không em giờ hoang vắng, tôi nhặt lá vàng mà mắt tràn mưa bay trông ngóng đợi chờ em. Không em thu vẫn về, giữa phố xưa tôi âm thầm trong nỗi nhớ, em đã quên rồi mùa thu, mùa thu của chúng mình để lại mình tôi ngậm ngùi với từng GIỌT LỆ THU khóc cho tình mình đã chết.
Rồi mùa thu qua và mùa đông
cũng bỏ đi, tình anh như gió lướt qua đời em, như mây trời bay xa mãi
Từng mùa trăng đã phôi pha và dòng sông cũng đã xa ngàn khơi mà vẫn không anh đến trong đời em. Bao mùa hoa cúc vàng rơi, bao mùa heo may đến tình anh vẫn biền biệt chân trời bỏ lại mình em trông ngóng ngậm ngùi dù anh đã TÌNH PHỤ. Phụ em anh đã phụ rồi anh ơi.
Lời hứa trăm năm anh đã quên cho tim em thấm lệ, còn lại em nhạt nhòa phấn son, giòng tóc khô cằn, bờ môi tê lạnh và ngày trở nên dài hoang vắng vì ANH ĐÃ PHỤ EM.
Với những ca từ sâu lắng thật tình tứ, thật lãng mạn, gợi nhớ những kỷ niệm trong cuộc đời mỗi người của chúng ta, trên đây là những nỗi niềm mà nhạc sĩ Khê Kinh Kha đã đưa vào các ca khúc trong CD TÌNH PHỤ do ca sĩ Ánh Tuyết thể hiện. Từng nỗi niềm đã được tác giả thổi hồn vào để từ đó nỗi niềm thăng hoa mang vào mình một hoàn cảnh, một số phận và ca sĩ Ánh Tuyết đã mang hoàn cảnh đó, số phận đó đến với chúng ta bằng một cảm xúc rất thật, rất gần gũi như hơi thở, như nắng sớm, như mưa chiều………
Giờ đây nỗi niềm không còn là của riêng ai (kể cả tác giả) mà là của MỌI NGƯỜI để có thể BẠN, có thể TÔI bắt gặp mình trong đó.
Sau này, tôi được biết ca khúc 20 NĂM TÌNH SẦU nhạc sĩ KKK đã viết lại từ tâm sự có thật.
HAI MƯƠI NĂM TÌNH SẦU
Hai mươi năm trở lạiGiòng sông còn trôi mãikỷ niệm như dao cắtngọt ngào giữa tim tôihai mươi năm trở lạIlòng xưa vẫn mộng nhiềuhương tình đầy trên lốIhương người đâu nữa hỡi em yêuhai mươi năm đi giữa đờimột đời đầy sóng nổihai mươi năm ôm mối tinhmà hồn rách tả tơihình như tôi khóc đây emhai mươi năm em theo chồngbỏ lại đời tôinhững tháng ngày tăm tốIvà đường trần đầy quạnh hiuvà lòng sầu lắm cô liêuhai mươi năm trở lạimộ em đầy cỏ dạihai mươi năm góp lạinén nhan buồn chiều nayhai mươi năm còn gì cho nhautình xưa như áo ráchlàm sao ai vá đượcmảnh hồn đã xác xơhai mươi năm tình sầuhẹn người đến kiếp sau
Khê Kinh Kha
Lê Thanh Bình
CÓ THỂ - Thơ Lê Văn Trung
CÓ THỂ
Có thể một ngày trong cuộc sống
Ta quên đâu đó một con người
Kẻ đã cùng ta nuôi hy vọng
Trọn đời bước tiếp cuộc rong chơi
Có thể đôi lần ta chợt thấy
Đã nhớ ra điều ta cố quên
Những vết thương xưa chưa liền sẹ
Trái trời trở gió lại rung lên
Có thể đôi khi ta dừng lại
Trước một hoàng hôn đã tím chiều
Thầm hỏi ta về hay mãi mãi
Bao dòng trong đục cuốn ta theo?
Lê Văn Trung
19.04.24
Thursday, April 18, 2024
47 RONIN: KHÚC BI TRÁNG TRONG LỊCH SỬ NHẬT BẢN - Nguyễn Khắc Phước
Tiểu thuyết “47 Ronin” của Ichikawa |
Câu chuyện cảm động về lòng trung thành dưới đây là một câu chuyện có thực
trong xã hội Nhật Bản dưới thời Edo và dần dần nó trở thành một câu chuyện anh
hùng trong nhân dân Nhật Bản, được các nhà biên kịch viết lại dưới dạng Kabuki
(một loại hình sân khấu truyền thống của Nhật Bản) và các tiểu thuyết gia đưa
vào trong tập sách “Chushin Gura” (kho tàng các truyện trung nghĩa). Chuyện này
đã được đạo diễn thiên tài Akira Kurosawa dựng thành phim và bộ phim này đã được
trình chiếu một lần ở VN.
Vào năm 1701, nước Nhật được Tướng quân (Shogun) Tokugawa Tsunayoshi cai trị từ
lâu đài Edo (Thiên Hoàng chỉ có hư vị). Mặc dù có tính lập dị, nhưng ông khuyến
khích chủ thuyết tân khổng giáo và có biện pháp kềm chế bạo lực của giới quân
nhân Samurai.
Hằng năm vào dịp Năm Mới, các Tướng Quân có lệ cho phái đoàn mang lễ vật đến biếu
Hoàng Đế ở Kyoto, và vào mùa xuân, Hoàng đế lại cho phái đoàn của mình mang quà
đến biếu các Tướng Quân
Lâu đài Edo. |
Năm 1701, Tướng Quân Tokugawa chọn hai lãnh chúa trẻ: Asano Naganori từ lâu đài
Ako, tỉnh Harima và Date từ tỉnh Sendai để tiếp phái đoàn của Hoàng Đế. Để bảo
đảm các nghi thức được tuân thủ và sợ rằng sự thiếu kinh nghiệm của hai lãnh
chúa sẽ gây khó khăn, Tướng Quân chọn một vị quan cao cấp hơn tên là Kira
Yoshinaka để cố vấn giúp đỡ.
Theo truyền thuyết, Kira là một tay vô lại, tham lam và hách dịch. Ông ta thường
xuyên gây sự với Asano, buộc người này tội vô lễ (vì không nộp đủ quà cáp cho
ông ta). Sau hai tháng bị công khai lăng mạ và sĩ nhục, Asano không thể chịu đựng
được nữa. Ngày 14 tháng Ba, trong lâu đài Edo, Asano phẫn nộ rút kiếm đánh Kira
làm ông này bị thương nhẹ.
Đối với Tướng Quân Tokugawa, tai nạn này không thể chịu đựng được. Bao lâu nay
nghiêm khắc áp dụng luật để ngăn ngừa bạo lực trong giới Samurai, nay lại phải
đối mặt với việc chính người đại diện cho mình bị vi phạm, lại vi phạm ngay
trong lâu đài Edo là một điều cấm kị. Quyết định được đưa ra ngay lập tức:
Asano phải mổ bụng tự sát hoặc bị treo cổ. (Kira không bị trừng phạt, và sau
khi lành vết thương, ông ta lại tiếp tục nhiệm vụ.)
Một quân nhân Samurai trẻ, hầu cận của Asano được gởi về lâu đài ở Harima báo
tin dữ. Theo luật, nếu một lãnh chúa bị tội chết, lâu đài và lãnh địa ông ta sẽ
bị tịch thu. Asano có 312 Samurai dưới quyền và tất cả họ đều sẽ bị mất nhà cửa,
đất đai và lợi tức. Họ trở thành những võ sĩ vô chủ, thất nghiệp.
Chủ tịch hội đồng của tỉnh Hirama tên là Oishi Kuranosuka tức giận vì những trò
đốn mạt của Kira và vì ông này không bị trừng trị, đồng thời Oishi phải đối diện
với tương lai đen tối và bất an, quyết định tìm cách thỉnh nguyện với Tướng Quân.
Ý tưởng của Oishi là xin Tướng Quân cho phép Anaso Daigaku (em trai của Asano
Naganori) được thay anh lãnh đạo gia đình (bao gồm cả 312 võ sĩ) với cấp bậc
lãnh chúa. Có 60 võ sĩ không đồng ý với việc thỉnh nguyện và rời lâu đài.
Lâu đài Ako. |
Kế họach này thất bại. Asano Daigaku (lúc đó đang ở Kyoto) gởi thư cho Oishi
yêu cầu giao lâu đài lại cho đại diện củaTướng Quân và tuân thủ luật pháp để khỏi
làm cho dòng họ Asano bị tiêu vong.
Trước khi rời lâu đài, Oishi và 59 người khác cùng thỏa hiệp quyết báo thù và
khôi phục danh dự cho lãnh chúa của họ.
Lo sợ đang có âm mưu báo thù, Kira không dám rời lâu đài Edo nửa bước, đồng thời
Asano Daigasu cũng bị Tướng Quân quản thúc chặt trong lâu đài.
Trong khi các võ sĩ vô chủ mỗi người tản mát một nơi, Oishi tìm đến Kyoto và chẳng
bao lâu ông ta trở thành tay bài bạc, nghiện ngập, thường xuyên có mặt ở quán
Ichiriki để thưởng thức gái đẹp, rượu ngon, thực ra là để đánh lừa. Đồng nghiệp
của Oishi cũng tìm cách để Kira tưởng rằng họ đã từ bỏ việc báo thù bằng cách
làm nghề thương lái hoặc bán dạo (những công việc không đáng để một võ sĩ thất
nghiệp làm) và các hoạt động vô hại khác. Từng người một, giấu nhẹm hành tung,
bí mật tìm đến Kyoto và tiếp cận lâu đài Edo.
Sau một thời gian, Kira bớt lo lắng, bắt đầu rời lâu đài ngày một thường xuyên
hơn và thường đến quán Ichiriki tổ chức tiệc tùng. Các võ sĩ bắt đầu thu thập về
đường đi, chỗ đến và thói quen của Kira.
Tụ họp các võ sĩ lại, Oishi quyết định cùng 46 người sẽ tham gia vào cuộc tấn
công.
Ngày 14 tháng 12, 1702, sau khi nhận được thông tin Kira sẽ tổ chức tiệc trà tại
quán Ichiriki, 47 võ sĩ vô chủ núp dưới trời mưa tuyết bất ngờ tấn công vào chỗ
của Kira.
Trận đánh khốc liệt giữa các võ sĩ và thuộc hạ của Kira diễn ra chừng một tiếng
rưỡi, không có sự can thiệp từ bên ngoài. Tất cả thuộc hạ của Kira đều bị giết
hoặc bị bắt. Riêng Kira thì mất tăm. Họ lục lọi tìm kiếm mọi ngõ ngách cho đến
khi tìm thấy Kira trong một nhà tiêu bên ngoài. Bị lôi ra giữa sân, ông ta được
cho cơ hội chuộc lỗi bằng các tự mổ bụng. Ông ta không chịu và bị chặt đầu. Các
võ sĩ tìm đường đến nghĩa trang ở Sengaku-ji, đặt đầu Kira trước mộ của Asano
Nagonuri.
Giết một vị quan, cho dù là để báo thù cũng phạm tội treo cổ. Họ biết rõ số phận
đang chờ mình. Thế nên, thay vì bỏ trốn, Oishi cho hai võ sĩ đến liên lạc với
quan tòa của Tướng Quân và đợi ông ta đến bắt.
Đền thờ 47 Ronin ở Sengaku-ji, Tokyo |
Hành động ấy khiến cho Tướng Quân Tokugawa rất khó xử. Ông ta có cảm tình với
các võ sĩ vì lòng tận tụy trung thành của họ, chứng tỏ họ tin tưởng vào thuyết
tân khổng giáo do ông đề xướng. Cho đến lúc bấy giờ, ông đã biết rõ căn nguyên
sự xung đột giữa Asano và Kira và ông cũng biết được sự ủng hộ của dân chúng ở
khắp nước, đặc biệt ở Kyoto và Hirami và của nhiều thuộc hạ của ông dành cho
các võ sĩ.
Treo cổ các võ sĩ phạm tội là đúng luật. Không thực hiện luật là làm nó mất tác
dụng.
Rốt cục, Tướng Quân dựa theo luật chiến tranh, thay vì treo cổ họ thì ông ra lệnh
cho họ được mổ bụng tự sát . Họ không chết như tội phạm mà chết một cách danh dự
như một quân nhân samurai. Tội của họ bị trừng phạt nhưng lòng trung thành của
họ được ca ngợi.
Họ chia thành bốn nhóm và lần lượt tự mổ bụng trước sự chứng kiến của bốn lãnh
chúa. Hôm đó là ngày 14 tháng Hai, 1703. Chỉ một trong số 47 người đó được tha
mạng. Anh là người trẻ tuổi nhất trong nhóm và cũng chính là người đã quay trở
lại Hirami để báo tin về cái chết của Asano. Bốn mươi sáu Ronin còn lại được
chôn bên cạnh nhau quanh mộ Asano Nagonori.
Khói hương nghi ngút trước mộ của các Ronin. |
Ronin trong tranh khắc gỗ Nhật Bản. |
NGUYỄN KHẮC PHƯỚC
Tổng hợp và dịch từ báo chí nước ngoài.
* Ronin, tức những võ sĩ đạo không có người lãnh đạo, không có lãnh chúa hoặc*
*Ronin: Những võ sĩ đạo không có người lãnh đạo, không có lãnh chúa hoặc
người cầm đầum đầu.
TÔI NHỚ THƯƠNG QUÁ NGOẠI HƯƠNG CAU CHOÀNG BƯỚC CHÂN – Trần Vấn Lệ
Ngay cùng trong Tiểu Bang mà nhiều nơi nóng khiếp, nhiều nơi lạnh liên tiếp, nhiều nơi thấy mát rồi!
Tại nó lớn quá thôi? Hay tại trời chia rẽ? Bỏ đây đi: lớp trẻ! Chuyển tới đây: lớp già!
Trẻ, già, có cách xa, tuổi và điều suy nghĩ. Người làm sao trời thế...cho bõ ghét trần gian!
Bạn San Diego than: "Anh ơi, đây nóng quá!". Tôi nói như vuốt má: "Hồng đi cho mưa về!".
Đúng là chuyện bạn bè...Chuyện nhớ quê bớt bớt. Nhiều người nhìn cỏ lợt thở dài như Nguyễn Du:
"Quê người cỏ lợt màu sương, đường đi thêm một bước đường một đau!". Không ai biết làm sao nâng chiều tà bóng xế!
Bà Mẹ cho em bé ngậm vú trong parking, tôi dừng xe giật mình: May mà trời hết lạnh.
Em bé mắt lóng lánh, mùi sữa bay thật thơm.
Bà Mẹ cúi xuống hôn tóc con, tình quá đỗi!
Tôi nhớ thương quá Ngoại hương cau choàng bước chân...Quê mình nồng nàn Xuân, bốn chín năm ai biết?
Trần Vấn Lệ
LÊN NON, NHÀ XƯA – Thơ Tịnh Bình
LÊN NON
Mệt nhoài lên đỉnh phù vân
Một trời một đất chợt gần gụi nhau
Vốc mây đôi ngụm trắng phau
Này hoa này lá trăng sao mỉm cười
Nhủ lòng cõi tạm người ơi!
Đường mây lối mộng rong chơi tháng ngày
Duyên trần ngoại cảnh đừng say
Miền sen tịnh độ thanh bai ta về
Hoàng hôn bảng lảng trời quê
Chim dang thêm cánh sơn khê mỏi mòn
Bước đời nặng trĩu đa đoan
Lệ mưa chớm tạnh lòng còn xót đau
Mệt nhoài nẻo thấp lối cao
Đỉnh trời bóng núi một màu hư vô
Biển người xao động nhấp nhô
Gánh gồng ước nguyện khổng lồ lên non...
NHÀ XƯA
Ngôi nhà tuổi thơ
Quanh mép hàng rào kẽm gai rỉ sét
Tầng tầng lớp lớp những bông huệ đất mở mắt
Khoác chiếc áo màu cam sặc sỡ trong nắng trưa
Dưới cơn mưa đầu hạ
Xòe nở những ánh nhìn thủy tinh
Những buổi trưa trốn ngủ
Khi lũ ve hạ mỏi mồm tạm im hơi
Bọn chuồn chuồn cào cào xanh đỏ bày đặt ra vẻ dỗi hờn
Chỉ những bông huệ chân phương với đóa hoa đôi rực rỡ
Cùng với đứa trẻ ngây ngô là tôi chơi trò dọn đồ hàng
Khách mua là vô số bạn kiến nhỏ
Cười hi hi ha ha...
Giấc mơ bay về phía bầu trời
Rất nhiều năm mang tuổi thơ tôi đi mất
Ngôi nhà xưa và bông hoa huệ đất
Vẫn thầm thì câu chuyện dưới mưa trưa...