Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, December 9, 2025

BÊN DÒNG BẰNG GIANG - Thơ Nguyễn An Bình

 

Ảnh từ: cand.com.vn



NGUYỄN AN BÌNH

BÊN DÒNG BẰNG GIANG 


Bên đôi bờ cỏ xanh 

Nước Bằng Giang chảy xiết 

Em có thấy tình anh 

Trôi xuôi dòng mải miết. 


Chờ sương hứng chút nắng 

Sưởi ấm một ngày đông 

Tiếng chim gầy rất mỏng 

Bay dọc suốt triền sông. 


Cầu bắc qua sông nhớ 

Em thả tóc dịu dàng 

Qua cầu cây đứng gió 

Nên tình còn lang thang. 


Mây tràn qua đầu núi 

Phố ngủ vùi trong sương 

Có nghe tình vẫy gọi 

Sông chùng chình nhớ thương. 


Khẽ khàng thôi em nhé 

Chiếc lá vừa nghiêng chao 

Môi hồng người em gái 

Tình đi đâu về đâu?


 Cao Bằng, 8/11/2019

Nguyễn An Bình


READ MORE - BÊN DÒNG BẰNG GIANG - Thơ Nguyễn An Bình

CHUYỆN TÌNH MÙA GIÁNG SINH - Truyện ngắn Lan Anh


 
 

CHUYỆN TÌNH MÙA GIÁNG SINH

                                                 Lan Anh

 

    Tuấn lớn lên ở một vùng quê nghèo cách thành phố Biên Hòa hơn trăm cây số. Ngôi làng nhỏ nơi cậu sinh ra quanh năm phủ một màu bụi đỏ, con đường đất mỗi mùa mưa lại lầy lội đến mức nhiều khi phải đi chân trần cho dễ bước. Nhưng chính trong sự lam lũ ấy, Tuấn lại được nuôi dưỡng bằng những ước mơ vượt khỏi cánh đồng, khỏi triền đê, khỏi những trưa hè đầy tiếng ve ran.

Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, Tuấn ôm chầm lấy mẹ mà khóc như một đứa trẻ. Trong nhà, chỉ có mình cậu được đặt chân đến giảng đường. Cha dặn đi dặn lại:

- Lên thành phố nhớ cố gắng học, nghen con. Nhà mình chỉ trông vào con thôi.

Tuấn mang theo chiếc ba lô bạc màu, vài bộ quần áo gấp vội và quyết tâm cháy bỏng trong lồng ngực. Thành phố với cậu vừa xa lạ vừa hào nhoáng, như một thế giới chỉ có trong lời kể của những người từng đi xa. Cậu không biết rằng chính nơi ấy, vào một mùa Giáng sinh, đời cậu sẽ có một mối tình đẹp đến nao lòng.

Những ngày đầu nhập học, Tuấn trọ trong một căn phòng nhỏ gần bệnh viện để tiện làm thêm. Buổi chiều phụ quán cơm trước cổng bệnh viện, tối lại dọn rửa.

Một chiều cuối tháng 11 se lạnh, Tuấn trông thấy một cô gái mảnh dẻ đang đẩy xe lăn cho một phụ nữ lớn tuổi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Tóc cô buộc gọn, chiếc áo len màu kem ôm lấy thân hình thanh mảnh. Cô vừa đi vừa cười, nhưng đôi mắt vẫn phảng phất vẻ mệt mỏi. Cô gọi điện:

- Chị ơi, má em hôm nay khỏe hơn nhiều ạ.

Giọng Bắc nhẹ nhàng, ngọt như gió sớm. Tuấn mải nhìn đến quên cả chồng chén đang bê. Cô gái ấy đẹp một cách dịu dàng khiến cậu bối rối.

Tối hôm đó, khi mang phần cháo từ thiện vào bệnh viện, Tuấn gặp lại cô. Cô đang chăm sóc mẹ, giọng khe khẽ hát bài thánh ca Hang Bê-lem.

- Em… em cũng thích hát thánh ca hả?  Tuấn lúng túng hỏi.

Cô ngẩng lên, mắt tròn xoe mà hiền hòa:

- Dạ, em ca trong ca đoàn giáo xứ Hưng Lộc. Em tên Lệ.

- Còn anh… anh là Minh Tuấn… À, em cứ gọi anh là Tuấn.

Cả hai bật cười vì sự vụng về của cậu. Và họ quen nhau từ đó - một nét duyên mỏng manh giữa thành phố rộng lớn.

Tháng 12 ở Biên Hòa đẹp lạ lùng. Đèn trang trí phủ khắp các tuyến đường, các giáo xứ rộn ràng dựng hang đá, treo ngôi sao khổng lồ lên tháp chuông. Tối nào tập hát, Lệ cũng ghé nhà thờ Thánh Tâm; còn Tuấn, sau khi phụ quán xong, lại lặng lẽ đến ngồi sau cùng, tay vẫn còn mùi nước rửa chén nhưng lòng ấm lên lạ.

Đêm Giáng sinh, giáo xứ đông nghịt. Ánh sáng từ cây thông lớn hắt lên gương mặt Lệ khiến cô như một thiên thần nhỏ. Khi cô bước lên hát ca nhập lễ, Tuấn lặng người. Giọng hát trong veo như xua tan cả mùa đông.

Kết lễ, Lệ tiến tới bên cậu:

- Noel vui không anh?

Tuấn nhìn bàn tay cô, nhẹ run dưới ánh đèn. Cậu đánh bạo nắm lấy. Lệ giật mình nhưng không rút ra. Họ đứng đó, tay trong tay, giữa dòng người tấp nập, dưới tháp chuông ngân vang, khoảnh khắc đánh dấu sự bắt đầu của một mối tình e ấp.

Tuấn còn viết vội mấy dòng thơ tặng Lệ:

Noel năm này, anh nắm tay em bước vào làm lễ

Một mùa Giáng sinh trần thế

Có Chúa đến cùng

Anh rét lạnh run, nhưng nhận đôi tay em hơi ấm…

Sau Giáng sinh, họ càng thân thiết. Mẹ Lệ khỏe hơn, nhưng Lệ vẫn lên thành phố buôn bán nhỏ để lo thuốc men và sinh hoạt. Mỗi lần đứng bán bánh tráng hay trái cây trước cổng bệnh viện, Lệ luôn thấy Tuấn ghé mua dù cậu chẳng có bao nhiêu tiền.

- Bữa nay anh mua hai bịch nghen: một bịch ăn, một bịch ủng hộ… - Tuấn trêu.

Lệ bật cười:

- Ủng hộ mà mua thiếu hoài là chết em đó nha.

Nhưng lần nào cô cũng bán rẻ cho anh.

Một chiều, mẹ Lệ trở nặng phải nhập cấp cứu. Tuấn mượn bạn năm ngàn bạc, vội chạy lên bệnh viện. Cậu chăm bà chu đáo, từ dắt đi vệ sinh đến pha sữa. Bà thương cậu lắm, từng nói:

- Tôi thương bé Lệ nhất nhà. Nó nghỉ học sớm để lo gia đình. Nếu Chúa thương, cậu thương nó giùm tôi…

Khuya hôm ấy, mẹ Lệ ngủ, Tuấn và Lệ ra ghế đá đổi gió. Dưới ánh đèn mờ, họ trao nhau những nụ hôn say đắm đầu đời.

Đến 4 giờ sáng, Tuấn định về nhưng sờ túi không còn tiền lấy xe. Cậu quay lại ghế đá, loạng choạng tìm trong bóng tối, sờ vào cạnh đá sắc làm mi bật máu. Cậu hoang mang, nhưng rồi thấy tờ năm ngàn bạc gió cuốn vào gốc cây gần đó. Một kỷ niệm mà suốt đời cậu không quên.

Nhưng cả hai đều hiểu: Tuấn phải học, phải có tương lai. Còn Lệ mang gánh nặng gia đình. Tình yêu ấy đẹp, nhưng cũng nhiều nỗi lo.

Cuối năm ba, áp lực học hành và mưu sinh đè nặng. Lệ về Hưng Lộc buôn bán, chăm ba má. Họ không còn gặp nhau mỗi tuần. Lệ gửi Tuấn một lá thư dài:

“Anh ráng học. Anh người ngoại đạo nhưng hãy tin Chúa sẽ vun đắp tình mình. Em cầu nguyện mỗi buổi lễ đó.”

Tuấn đáp lại bằng những dòng chân thật. Nhưng rồi thư thưa dần. Cuộc sống cuốn họ vào những bộn bề.

Một lần Tuấn đạp xe xuống Hưng Lộc thăm, nhưng Lệ đi giao hàng. Đứng trước cổng nhà thờ, nhìn dây đèn Noel cũ kỹ còn sót lại, Tuấn thấy khoảng cách giữa hai đứa dài hơn quãng đường trăm cây số từ quê lên thành phố.

Rồi một ngày, cậu nghe tin Lệ lập gia đình. Tuấn sững sờ. Không giận, chỉ buồn, một nỗi buồn âm thầm, kéo dài nhiều ngày. Nhưng cậu hiểu: gia đình Lệ quá khó khăn, mẹ bệnh triền miên. Một người đàn ông tốt bụng giúp đỡ rồi họ đến với nhau như điều phải đến.

Khi ra trường, Tuấn xin được việc ở thành phố. Một lần anh tìm đến Hưng Lộc, chỉ đứng xa nhìn quầy rau của Lệ trong chợ. Nét đẹp mặn mà của người phụ nữ một con vẫn khiến lòng anh xao xuyến.

Chiều ấy, lấy hết can đảm, Tuấn ghé thăm gia đình. Lệ bồng đứa con nhỏ bước ra. Ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi cô mỉm cười, nụ cười hiền hòa mà ngày xưa anh từng yêu đến nhói lòng.

- Anh Tuấn… lâu quá rồi ha?

- Ừ, anh ghé ngang chút. Ba má khỏe không em?

Lệ khẽ buồn:

- Ba mất sau lần anh gặp ở bệnh viện. Má cũng mất hai năm trước. Má nhắc anh nhiều lắm…

Tuấn vào thắp nhang, đặt hộp yến lên bàn thờ rồi trò chuyện vài câu xã giao. Cuối cùng, anh chào ra về. Anh biết mình không nên làm xáo trộn cuộc sống bình yên của cô.

Lệ gọi với theo:

- Tuấn… Noel này nhớ giữ ấm nghe anh!

Một câu nói giản dị mà đánh thức cả bầu trời kỷ niệm.

Nhiều năm sau, Tuấn thuyên chuyển công tác ra một tỉnh miền Trung. Cuộc sống đều đặn: đi làm, về phòng trọ, thi thoảng thăm cha mẹ ở quê. Anh không yêu ai sâu đậm như từng yêu Lệ.

Giáng sinh năm ấy, tiếng chuông nhà thờ nơi anh sống khiến anh lặng người, quá giống tiếng chuông giáo xứ Thánh Tâm xưa. Gió bấc thổi, đèn neon nhấp nháy, hương bánh nướng thoảng trong không khí… tất cả kéo Tuấn trở về ngày ấy. Hình ảnh Lệ trong tà áo trắng, giọng ca ngân, bàn tay ấm áp trong đêm Noel đầu tiên.

Anh mỉm cười, lòng nặng mà bình yên:

“Lệ à… chắc giờ em hạnh phúc. Cảm ơn em đã cho anh một mùa Noel đẹp nhất đời.”

Anh đứng trước sân nhà thờ rất lâu, như chỉ cần ở đây thôi cũng đủ gần với ký ức một thời sinh viên nghèo mà đầy ắp yêu thương.

Cuối lễ, cha xứ chúc bình an. Ánh sao trang trí lấp lánh trên đỉnh tháp chuông. Tuấn hít một hơi thật sâu. Cuộc đời không phải lúc nào cũng giữ nguyên những điều ta muốn. Có những người chỉ đến bên ta trong một mùa ngắn ngủi, nhưng để lại dấu ấn dài hơn cả đời. Lệ chính là người như thế.

Giáng sinh, mùa của hy vọng, của tha thứ, của ký ức được thắp sáng. Và ở đâu đó giữa tiếng thánh ca, Tuấn biết: mối tình đầu ấy vẫn sống, nhưng để cất giữ, không phải để níu kéo.

Đêm khuya. Thành phố chìm vào yên tĩnh. Trên đường về, Tuấn ngước nhìn bầu trời. Một vì sao rơi ngang.

Anh mỉm cười thì thầm:

- Chúc em an lành, Lệ à.

 

Rồi anh bước tiếp, nhẹ nhàng như thể con đường phía trước được soi sáng bởi ký ức của một mùa Giáng sinh thật đẹp, đã đi qua, nhưng chưa bao giờ tắt.

 

Ohio, Noel 2025.

From: thivanle1569@gmail.com

 

 

READ MORE - CHUYỆN TÌNH MÙA GIÁNG SINH - Truyện ngắn Lan Anh

NÓI CHO VỪA MÌNH ANH NGHE THÔI - Như Nguyệt

Nhà thơ Như Nguyệt


Nói Cho Vừa Mình Anh Nghe Thôi

NHƯ NGUYỆT


Nói cho vừa mình anh nghe thôi

Bé của anh, nói anh nghe nhé

Mỗi mình anh, riêng anh, bé nhe

Em đừng lo có ai nghe thấy

Tiếng yêu đương, tiếng nói tình si

Hai đứa mình yêu nhau sợ chi?

Anh yêu em tha thiết ra gì

Không một ai, không người thứ ba

Bí mật yêu, chẳng ngại ngùng gì…
*

Thủ thỉ, thầm thì, nói vừa nghe

Mạnh dạn lênhãy nói ra lời

Ghé tai anh, nói nhỏ anh nghe

Tim của anh đập thật mạnh nè..

*

 Nói với em, anh nói nhiều lần

“Anh yêu em”, không hề ngại ngần

Anh nói mãi, nói hoài, nói mãi

Nói với em, sẽ nói vạn lần...

*

Lời yêu dấu, mình anh nghe thôi

Được em yêu vui mừng quá đỗi

Chờ lâu rồi, giờ em mới nói

“Em yêu anh!”… quá ngất ngây rồi!

*

 Cảm ơn em, cảm tạ tình em

Lần đầu tiên được nghe em nói

Ba chữ thôi vui đủ một đời

Hạnh phúc nhiều, em hỡi em ơi!


February 9th, 2021

Như Nguyệt

nhunguyet9963@gmail.com

 

READ MORE - NÓI CHO VỪA MÌNH ANH NGHE THÔI - Như Nguyệt

Monday, December 8, 2025

DẠ KHÚC THÁNG TƯ - Nhạc: Mai Hoài Thu - Thơ: Trần Phú Đa (AI COVER)



Lyrics:
DẠ KHÚC THÁNG TƯ

Con sóng trùng khơi, mang em về với biển,
Muối mặn đời người, xa biệt cố hương ơi!
Trời tháng tư, quê nghèo bông cải trắng,
Ngắm con tàu, xa thẳm một lần đi...

Đêm chia tay, buồn gì mà không nói,
Cát ngậm sầu, lặng lẽ thức thâu đêm,
Trời đầy sao, ngập ngừng chân bước vội,
Núi mờ sương, đêm tối giữa vô cùng...

Mấy chục năm rồi, anh ngồi chờ bến đợi,
Đếm thời gian trôi, thương nhớ nghẹn lòng,
Đêm tháng tư, mờ xa mẹ ngóng,
Con chưa về, vườn cũ trông mong...

Quê hương ơi! Nước vẫn xanh dòng,
Đường phố lạ, hoa đơm màu hạnh phúc,
Câu hò khoan, khúc giao mùa chùng xuống,
Bên thềm xưa, điệu lý gọi em về...

Câu hò khoan khúc, giao mùa chùng xuống,
Bên thềm xưa, điệu lý gọi em về...
READ MORE - DẠ KHÚC THÁNG TƯ - Nhạc: Mai Hoài Thu - Thơ: Trần Phú Đa (AI COVER)

Sunday, December 7, 2025

TÌNH TANGO - Nhạc và trình bày: Bob Par & Suno - Lời : Hồng Thúy - Youtube

READ MORE - TÌNH TANGO - Nhạc và trình bày: Bob Par & Suno - Lời : Hồng Thúy - Youtube

TRANG THƠ LÊ THANH HÙNG: Em vô tư ngồi nghe lá hát / Ngồi nhậu nhìn ra đồng nước nổi / Biển chiều / Em hồn nhiên, nắng cũng hồn nhiên / Chiều hanh vàng, khói sóng chơi vơi

Nhà thơ Lê Thanh Hùng



Em vô tư ngồi nghe lá hát


Tháng mười một trời nghiêng sắc lạnh

Gió đôi co với nắng hồn nhiên

Lộng bến đời sắc màu sóng sánh

Em vô tư không chút muộn phiền

                      *

Mùa xuân đến, tuổi đời gần lắm

Lung linh gì rồi cũng tàn phai

Miên man miết dặm đời thấm đẫm

Ngày đi, theo bóng nắng đổ dài

                      *

Em tươi trẻ rực vàng mùa mới

Trong nắng chiều hực hỡ long lanh

Hình như nắng cố tình khơi gợi

Chấp chới trên hoa trái trĩu cành

                      *

Đôi mắt biếc nhìn ngày phai nhạt

Vẫn long lanh một giấc mơ xa

Cứ đong đưa ngồi nghe lá hát

Mộng xuân thì trong khúc hoan ca ...

                      *

Tháng mười một ngày đi chầm chậm

Nắng chênh chao quến lại bên thềm

Hình như có điều gì gửi gắm

Trong gió chiều líu ríu dịu êm

 

Ngồi nhậu nhìn ra đồng nước nổi


Hun hút gió dồng sâu, nước nổi

Lao xao đêm, sóng vỗ mạn xuồng

Tránh cơn giông, mái chèo bươn vội

Nước đổ nghiêng, cỏ rạp từng luồng

                      *

Khúc cua cạn, be xuồng miết cỏ

Mượt trong mưa như tiếng hồ cầm

Tà áo mỏng bung biêng theo gió

Day trở lòng, tiếng vọng xa xăm ...

                      *

Con sóng gợn cơn mưa chìm nổi

Trắng đồng xa, khuất dấu tầm nhìn

Đâu thấy hết, khó nghèo nhức nhối

Vẫn hồn nhiên, uẩn khúc ân tình

                      *

Thương dáng nhỏ đi trong lầy lội

Buột dây neo bên cội bần già

Mưa trĩu nặng, gió mùa thốc xối

Buốt từng cơn, sóng đổ lần qua

                      *

Lẫn trong cánh hoa vàng điên điển

Những hạt mưa lóng lánh trinh nguyên

Nghe mặn chát, cọng rau đắng biển

Nghĩ quẩn quanh lo hảo lo huyền ...

 

Biển chiều


Nắng chảy

Đưa ròng chiều

Tháng sáu

Em về đâu?

Vội vã đường xa

Trên bãi vắng

Hàng dừa già lão

Vẫn troãi mình

Che bước em qua

 

Em hồn nhiên, nắng cũng hồn nhiên

 

Chỉ có chiếc áo dài ngượng ngùng xốc nổi

Mà gió lộng cứ vô tư thổi rối

 

Sáng đường quê, từng bước nhỏ đến trường

Như thầm tiếc, đường không xa mấy đổi

Để cho gã trai khờ, lén ngắm vấn vương…

 

Chiều hanh vàng, khói sóng chơi vơi

 

Thương một người, dõi mắt xa ngóng đợi

Khúc ru trầm, à ơi…

 

Trong tiếng sóng như có lời nhắn gởi

Cho con thuyền trễ hẹn đường khơi

Một nỗi nhớ âm thầm, dang vọng đổ xuống dời


   Lê Thanh Hùng

   Bắc Bình, Lâm Đồng

   lethanhhung4625@gmail.com

   

 

READ MORE - TRANG THƠ LÊ THANH HÙNG: Em vô tư ngồi nghe lá hát / Ngồi nhậu nhìn ra đồng nước nổi / Biển chiều / Em hồn nhiên, nắng cũng hồn nhiên / Chiều hanh vàng, khói sóng chơi vơi

Saturday, December 6, 2025

ĐI TRONG MƯA SÀI GÒN - Thơ Nguyễn An Bình

 

Nhà thơ Nguyễn An Bình



NGUYỄN AN BÌNH

ĐI TRONG MƯA SÀI GÒN


Mưa trong phố - một ngày thôi

Xin san sẻ nửa cho tôi với người

Mặc tình theo lá rong chơi

Tôi lang thang giữa quán đời phù hư


Mưa trong nắng – một mình ư

Nên không chấm đất tạ từ cũng không

Quanh co hết mấy góc đường

Trong từng sọi tóc chợt buồn vu vơ


Mưa trong gió – thật dại khờ

Vì tôi cứ ngỡ em vừa qua đây

Tóc thơm xỏa kín bờ vai

Trong tôi có nửa hình hài của em


Mưa trong quán – một mình quên

Biết treo nỗi nhớ hằn lên góc nào

Ghế long bàn gảy chực nhào

Tình xa lắc đã chìm vào bóng mưa


Mưa trong mắt – một ngày xưa

Ước chi dâu bể dư thừa quên tôi

Để trong veo tiếng em cười

Để tôi vẫn mãi là người…mộng du


Nguyễn An Bình

luongmanh2106@gmail.com








READ MORE - ĐI TRONG MƯA SÀI GÒN - Thơ Nguyễn An Bình

VỚI NGƯỜI ANH THƯƠNG - Thơ Huỳnh Liễu Ngạn

 

Tranh: Đinh Cường

HUỲNH LIỄU NGẠN 

VỚI NGƯỜI ANH THƯƠNG

 

anh còn nằm mộng với trăng

với con sông cạn chia ngăn quê mình

thuở em tóc xỏa sân đình

ngô đồng rụng lá nghiêng tình anh trêu

 

anh còn nằm với cô liêu

bên con đò bỏ bến xiêu đợi người

hai sông chỉ một nhánh đời

anh còn nằm mộng với trời anh thương

 

hẹn hò thì đã mười phương

lúc mưa lúc nắng vô thường hợp tan

có khi đứng ở đầu làng

chờ em qua chợ khăn choàng áo bay

 

anh nằm anh nhớ đôi tay

đôi vai em nặng mây bay trên đầu

bên kia là cánh rừng sâu

gặp em thì phải bắt cầu mà qua

 

bên kia có xóm có nhà

có em bước xuống vườn cà bỏ hoang

tầm xuân xanh biếc nở vàng

như con cá lội mơ màng cắn câu

 

anh đi tới lúc bạc đầu

sao em vẫn giấu nỗi sầu làm chi

có khi anh nói bởi vì

bởi em như cõi từ bi anh tìm

 

nhưng thôi nhịp của con tim

lúc nhanh lúc chậm lúc chìm thật sâu

anh nằm mơ thuở trăng đầu

mơ thêm vạn đại muôn màu trần gian

 

rồi thôi anh trở về làng

tìm em với áo lụa vàng ngày xưa

tìm em đi sớm về trưa

gặp mưa nên quẩy gót đưa anh về

 

đến giờ đã mấy mươi quê

mà quên không nỗi lời thề dây dưa

anh về tìm chiêc lượt sưa

chải tóc em rụng cù cưa đến giờ.

 

29.11.2025 

HUỲNH LIỄU NGẠN

Tranh Đinh Cường do tác giả cung cấp.

 

     

READ MORE - VỚI NGƯỜI ANH THƯƠNG - Thơ Huỳnh Liễu Ngạn

TRỞ VỀ SAU MÙA BÃO - Chùm thơ Hoàng Thị Bích Hà

 

Tác giả Hoàng Thị Bích Hà

TRỞ VỀ SAU MÙA BÃO


Mùa thu sao lại buồn như cỏ

Trong gió hiu hắt buổi chợ chiều

Tôi trở về đây sau cơn lũ

Nghe hồn còn ngập nỗi cô liêu.

                      Huế, 10/11/2025



NGƯỜI MIỀN TRUNG


Áo quần ngâm lụt, giặt phơi phóng

Khô ráo mang vào cũng tươi mươi

Ô hay ai bảo ta không khổ

Rũ bùn đứng dậy cũng nên thơ!

                   Huế, ngày 02/12/2025

 

VỀ THÀNH NỘI


Ai về Thành nội cùng tôi nhé

Thăm lại nơi đây những con đường

Phượng đỏ yêu kiều: Đoàn Thị Điểm

Ráng chiều rơi xuống cửa Hiển Nhơn

 

“Tứ phương vô sự” bên bè bạn

Ly cà phê nóng buổi hàn huyên

Chín cửa hoàng thành chờ ai đó?

Xa Huế lâu rồi có nhớ không?

 

Ăn sáng “Bún bò Lê Huân” nhé

Bánh khoái Tiên Hoàng, Thượng Tứ đây

Khám phá ẩm thực vô số món

Ngôi chợ Tây Lộc rẻ mà ngon

 

Huế đã vào đông mưa phùn nhẹ

Gió lạnh se se đủ diện đồ

Áo khăn ấm áp ngời khoe sắc

Thiếu phụ tươi cười bên khóm hoa

 

Bão lũ qua rồi, thong thả bước

Huế xinh như thuở bước vào xuân

Thập Môn Hoàng Thành luôn mở cửa

Hoan hỉ xin mời khách tứ phương.

 

                 Ngày 2/12/2025


Tạm biệt nhánh thơ tình

Tôi quay về cổ sử
Biết bao điều thú vị
Khi diện kiến tiền nhân!
                  Saigon, ngày 23/10/2025

                  Hoàng Thị Bích Hà

                   habich1963@gmail.com

 

READ MORE - TRỞ VỀ SAU MÙA BÃO - Chùm thơ Hoàng Thị Bích Hà