CHUYỆN TÌNH MÙA GIÁNG
SINH
Lan Anh
Tuấn lớn lên ở một
vùng quê nghèo cách thành phố Biên Hòa hơn trăm cây số. Ngôi làng nhỏ nơi cậu
sinh ra quanh năm phủ một màu bụi đỏ, con đường đất mỗi mùa mưa lại lầy lội đến
mức nhiều khi phải đi chân trần cho dễ bước. Nhưng chính trong sự lam lũ ấy, Tuấn
lại được nuôi dưỡng bằng những ước mơ vượt khỏi cánh đồng, khỏi triền đê, khỏi
những trưa hè đầy tiếng ve ran.
Ngày nhận được giấy báo trúng
tuyển đại học, Tuấn ôm chầm lấy mẹ mà khóc như một đứa trẻ. Trong nhà, chỉ có
mình cậu được đặt chân đến giảng đường. Cha dặn đi dặn lại:
- Lên thành phố nhớ cố gắng học,
nghen con. Nhà mình chỉ trông vào con thôi.
Tuấn mang theo chiếc ba lô bạc
màu, vài bộ quần áo gấp vội và quyết tâm cháy bỏng trong lồng ngực. Thành phố với
cậu vừa xa lạ vừa hào nhoáng, như một thế giới chỉ có trong lời kể của những
người từng đi xa. Cậu không biết rằng chính nơi ấy, vào một mùa Giáng sinh, đời
cậu sẽ có một mối tình đẹp đến nao lòng.
Những ngày đầu nhập học, Tuấn
trọ trong một căn phòng nhỏ gần bệnh viện để tiện làm thêm. Buổi chiều phụ quán
cơm trước cổng bệnh viện, tối lại dọn rửa.
Một chiều cuối tháng 11 se lạnh,
Tuấn trông thấy một cô gái mảnh dẻ đang đẩy xe lăn cho một phụ nữ lớn tuổi dạo
trong khuôn viên bệnh viện. Tóc cô buộc gọn, chiếc áo len màu kem ôm lấy thân
hình thanh mảnh. Cô vừa đi vừa cười, nhưng đôi mắt vẫn phảng phất vẻ mệt mỏi.
Cô gọi điện:
- Chị ơi, má em hôm nay khỏe
hơn nhiều ạ.
Giọng Bắc nhẹ nhàng, ngọt như
gió sớm. Tuấn mải nhìn đến quên cả chồng chén đang bê. Cô gái ấy đẹp một cách dịu
dàng khiến cậu bối rối.
Tối hôm đó, khi mang phần cháo
từ thiện vào bệnh viện, Tuấn gặp lại cô. Cô đang chăm sóc mẹ, giọng khe khẽ hát
bài thánh ca Hang Bê-lem.
- Em… em cũng thích hát thánh
ca hả? Tuấn lúng túng hỏi.
Cô ngẩng lên, mắt tròn xoe mà
hiền hòa:
- Dạ, em ca trong ca đoàn giáo
xứ Hưng Lộc. Em tên Lệ.
- Còn anh… anh là Minh Tuấn…
À, em cứ gọi anh là Tuấn.
Cả hai bật cười vì sự vụng về của
cậu. Và họ quen nhau từ đó - một nét duyên mỏng manh giữa thành phố rộng lớn.
Tháng 12 ở Biên Hòa đẹp lạ
lùng. Đèn trang trí phủ khắp các tuyến đường, các giáo xứ rộn ràng dựng hang
đá, treo ngôi sao khổng lồ lên tháp chuông. Tối nào tập hát, Lệ cũng ghé nhà thờ
Thánh Tâm; còn Tuấn, sau khi phụ quán xong, lại lặng lẽ đến ngồi sau cùng, tay
vẫn còn mùi nước rửa chén nhưng lòng ấm lên lạ.
Đêm Giáng sinh, giáo xứ đông
nghịt. Ánh sáng từ cây thông lớn hắt lên gương mặt Lệ khiến cô như một thiên thần
nhỏ. Khi cô bước lên hát ca nhập lễ, Tuấn lặng người. Giọng hát trong veo như
xua tan cả mùa đông.
Kết lễ, Lệ tiến tới bên cậu:
- Noel vui không anh?
Tuấn nhìn bàn tay cô, nhẹ run
dưới ánh đèn. Cậu đánh bạo nắm lấy. Lệ giật mình nhưng không rút ra. Họ đứng
đó, tay trong tay, giữa dòng người tấp nập, dưới tháp chuông ngân vang, khoảnh
khắc đánh dấu sự bắt đầu của một mối tình e ấp.
Tuấn còn viết vội mấy dòng thơ
tặng Lệ:
Noel năm này, anh nắm tay em
bước vào làm lễ
Một mùa Giáng sinh trần thế
Có Chúa đến cùng
Anh rét lạnh run, nhưng nhận
đôi tay em hơi ấm…
Sau Giáng sinh, họ càng thân
thiết. Mẹ Lệ khỏe hơn, nhưng Lệ vẫn lên thành phố buôn bán nhỏ để lo thuốc men
và sinh hoạt. Mỗi lần đứng bán bánh tráng hay trái cây trước cổng bệnh viện, Lệ
luôn thấy Tuấn ghé mua dù cậu chẳng có bao nhiêu tiền.
- Bữa nay anh mua hai bịch
nghen: một bịch ăn, một bịch ủng hộ… - Tuấn trêu.
Lệ bật cười:
- Ủng hộ mà mua thiếu hoài là
chết em đó nha.
Nhưng lần nào cô cũng bán rẻ
cho anh.
Một chiều, mẹ Lệ trở nặng phải
nhập cấp cứu. Tuấn mượn bạn năm ngàn bạc, vội chạy lên bệnh viện. Cậu chăm bà
chu đáo, từ dắt đi vệ sinh đến pha sữa. Bà thương cậu lắm, từng nói:
- Tôi thương bé Lệ nhất nhà.
Nó nghỉ học sớm để lo gia đình. Nếu Chúa thương, cậu thương nó giùm tôi…
Khuya hôm ấy, mẹ Lệ ngủ, Tuấn
và Lệ ra ghế đá đổi gió. Dưới ánh đèn mờ, họ trao nhau những nụ hôn say đắm đầu
đời.
Đến 4 giờ sáng, Tuấn định về
nhưng sờ túi không còn tiền lấy xe. Cậu quay lại ghế đá, loạng choạng tìm trong
bóng tối, sờ vào cạnh đá sắc làm mi bật máu. Cậu hoang mang, nhưng rồi thấy tờ
năm ngàn bạc gió cuốn vào gốc cây gần đó. Một kỷ niệm mà suốt đời cậu không
quên.
Nhưng cả hai đều hiểu: Tuấn phải
học, phải có tương lai. Còn Lệ mang gánh nặng gia đình. Tình yêu ấy đẹp, nhưng
cũng nhiều nỗi lo.
Cuối năm ba, áp lực học hành
và mưu sinh đè nặng. Lệ về Hưng Lộc buôn bán, chăm ba má. Họ không còn gặp nhau
mỗi tuần. Lệ gửi Tuấn một lá thư dài:
“Anh ráng học. Anh người ngoại
đạo nhưng hãy tin Chúa sẽ vun đắp tình mình. Em cầu nguyện mỗi buổi lễ đó.”
Tuấn đáp lại bằng những dòng
chân thật. Nhưng rồi thư thưa dần. Cuộc sống cuốn họ vào những bộn bề.
Một lần Tuấn đạp xe xuống Hưng
Lộc thăm, nhưng Lệ đi giao hàng. Đứng trước cổng nhà thờ, nhìn dây đèn Noel cũ
kỹ còn sót lại, Tuấn thấy khoảng cách giữa hai đứa dài hơn quãng đường trăm cây
số từ quê lên thành phố.
Rồi một ngày, cậu nghe tin Lệ
lập gia đình. Tuấn sững sờ. Không giận, chỉ buồn, một nỗi buồn âm thầm, kéo dài
nhiều ngày. Nhưng cậu hiểu: gia đình Lệ quá khó khăn, mẹ bệnh triền miên. Một
người đàn ông tốt bụng giúp đỡ rồi họ đến với nhau như điều phải đến.
Khi ra trường, Tuấn xin được
việc ở thành phố. Một lần anh tìm đến Hưng Lộc, chỉ đứng xa nhìn quầy rau của Lệ
trong chợ. Nét đẹp mặn mà của người phụ nữ một con vẫn khiến lòng anh xao xuyến.
Chiều ấy, lấy hết can đảm, Tuấn
ghé thăm gia đình. Lệ bồng đứa con nhỏ bước ra. Ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi
cô mỉm cười, nụ cười hiền hòa mà ngày xưa anh từng yêu đến nhói lòng.
- Anh Tuấn… lâu quá rồi ha?
- Ừ, anh ghé ngang chút. Ba má
khỏe không em?
Lệ khẽ buồn:
- Ba mất sau lần anh gặp ở bệnh
viện. Má cũng mất hai năm trước. Má nhắc anh nhiều lắm…
Tuấn vào thắp nhang, đặt hộp yến
lên bàn thờ rồi trò chuyện vài câu xã giao. Cuối cùng, anh chào ra về. Anh biết
mình không nên làm xáo trộn cuộc sống bình yên của cô.
Lệ gọi với theo:
- Tuấn… Noel này nhớ giữ ấm
nghe anh!
Một câu nói giản dị mà đánh thức
cả bầu trời kỷ niệm.
Nhiều năm sau, Tuấn thuyên
chuyển công tác ra một tỉnh miền Trung. Cuộc sống đều đặn: đi làm, về phòng trọ,
thi thoảng thăm cha mẹ ở quê. Anh không yêu ai sâu đậm như từng yêu Lệ.
Giáng sinh năm ấy, tiếng
chuông nhà thờ nơi anh sống khiến anh lặng người, quá giống tiếng chuông giáo xứ
Thánh Tâm xưa. Gió bấc thổi, đèn neon nhấp nháy, hương bánh nướng thoảng trong
không khí… tất cả kéo Tuấn trở về ngày ấy. Hình ảnh Lệ trong tà áo trắng, giọng
ca ngân, bàn tay ấm áp trong đêm Noel đầu tiên.
Anh mỉm cười, lòng nặng mà
bình yên:
“Lệ à… chắc giờ em hạnh phúc.
Cảm ơn em đã cho anh một mùa Noel đẹp nhất đời.”
Anh đứng trước sân nhà thờ rất
lâu, như chỉ cần ở đây thôi cũng đủ gần với ký ức một thời sinh viên nghèo mà đầy
ắp yêu thương.
Cuối lễ, cha xứ chúc bình an.
Ánh sao trang trí lấp lánh trên đỉnh tháp chuông. Tuấn hít một hơi thật sâu. Cuộc
đời không phải lúc nào cũng giữ nguyên những điều ta muốn. Có những người chỉ đến
bên ta trong một mùa ngắn ngủi, nhưng để lại dấu ấn dài hơn cả đời. Lệ chính là
người như thế.
Giáng sinh, mùa của hy vọng, của
tha thứ, của ký ức được thắp sáng. Và ở đâu đó giữa tiếng thánh ca, Tuấn biết:
mối tình đầu ấy vẫn sống, nhưng để cất giữ, không phải để níu kéo.
Đêm khuya. Thành phố chìm vào
yên tĩnh. Trên đường về, Tuấn ngước nhìn bầu trời. Một vì sao rơi ngang.
Anh mỉm cười thì thầm:
- Chúc em an lành, Lệ à.
Rồi anh bước tiếp, nhẹ nhàng
như thể con đường phía trước được soi sáng bởi ký ức của một mùa Giáng sinh thật
đẹp, đã đi qua, nhưng chưa bao giờ tắt.
Ohio, Noel 2025.
From: thivanle1569@gmail.com