(Hình minh họa, nguồn: https://owlcation.com/humanities/Analysis-of-Poem-Loves-Philosophy-by-Percy-Bysshe-Shelley)
1. MỘT ĐÓA HỒNG
by Robert Burns (1759-1796)
Như một bông hồng nhung, Ôi! Luve của tôi
bừng nở mơn mịn trong tháng 6 hường;
Như một giai điệu tuyệt vời, Ôi! Luve của tôi
ngọt ngào yêu thương bên đời lạ thường
.
Duyên dáng làm sao, người thương của tôi,
khúc nghê thường mộng mị khôn cùng;
Và tôi sẽ còn yêu em khôn tận, người thương của tôi,
đến ngàn muôn biển cạn non mòn.
.
Biển chẳng cạn bao giờ, người thương của tôi,
và trơ gan cùng tuế nguyệt như non cao kia;
Tôi sẽ còn vô cùng yêu em, người thương của tôi,
trong khi cát bụi hồng trần trên bàn tay năm ngón sẽ chùi qua.
.
Và tạm chia ly nhé, Luve người thương của tôi!
Và tạm chia ly nhé không xa!
Và tôi sẽ lại trở về, Luve người thương của tôi,
Dẫu vạn dặm đường xa.
(2:03 xế chiều)
Stanton Mar. 2nd, 2025
A RED, RED ROSE
by Robert Burns
O my Luve is like a red, red rose
That’s newly sprung in June;
O my Luve is like the melody
That’s sweetly played in tune.
So fair art thou, my bonnie lass,
So deep in luve am I;
And I will luve thee still, my dear,
Till a’ the seas gang dry.
Till a’ the seas gang dry, my dear,
And the rocks melt wi’ the sun;
I will love thee still, my dear,
While the sands o’ life shall run.
And fare thee weel, my only luve!
And fare thee weel awhile!
And I will come again, my luve,
Though it were ten thousand mile.
https://www.poetryfoundation.org/poems/43812/a-red-red-rose

___
2. EM YÊU ANH RA SAO...
by Elizabeth Barrett Browning (1806-1861)
Em yêu người ra sao? Cách nào để em đếm xem.
Em yêu người đến tận cùng sâu, rộng, hay cao
Linh hồn em vẫn vươn đến, dẫu khuất nhìn xa tầm
Cho tới tận cùng tồn sinh và ân sủng nhiệm màu.
.
Em yêu người đến độ mỗi ngày
qua hầu hết những nhu cầu thầm lặng, từ lúc nắng lên đến ánh sáng ngọn nến.
Em yêu người tự tại, như con người ta thèm khát ý đẹp lời hay;
Em yêu người thuần khiết, như con người cung nghinh lên lời ca tụng,
.
Em yêu người bằng niềm đam mê được miệt mài
Trong những niềm thương nỗi tiếc của em, và bằng lòng tin thánh thiện một thời ấu thơ.
Em yêu người bằng một tình yêu mà em dường như đã đánh mất lâu rồi
Với những thiên thần em đã lãng quên. Em yêu người bằng hơi thở nguyên sơ,
.
Nụ cười, nước mắt, của cả cuộc đời em; và, nếu Thượng Đế chọn rồi,
Em yêu người nhiều hơn biết bao nhiêu mãi đến sau khi lìa trần một cõi huyền mơ. (4:10 chiều)
Stanton Mar. 3rd, 2025
HOW DO I LOVE THEE? LET ME COUNT THE WAYS
by Elizabeth Barrett Browning
How do I love thee? Let me count the ways.
I love thee to the depth and breadth and height
My soul can reach, when feeling out of sight
For the ends of being and ideal grace.
I love thee to the level of every day’s
Most quiet need, by sun and candle-light.
I love thee freely, as men strive for right;
I love thee purely, as they turn from praise.
I love thee with the passion put to use
In my old griefs, and with my childhood’s faith.
I love thee with a love I seemed to lose
With my lost saints. I love thee with the breath,
Smiles, tears, of all my life; and, if God choose,
I shall but love thee better after death.
https://allpoetry.com/sonnet-xliii:-how-do-i-love-thee-

___
3. TRIẾT LÝ TÌNH YÊU
by Percy Bysshe Shelley (1792-1822)
Bao con suối nhập vào dòng sông
Và những dòng sông ra biển khơi,
Những cơn gió lộng trời cao mãi mãi cùng tận hòa lòng
Với một cảm xúc ngọt ngào đầy vơi;
.
Không có gì trên thế gian này đứng một mình;
Tất cả mọi việc đều theo một quy luật thiêng liêng
Trong một tinh thần hạnh ngộ và yêu thương
Tại sao người không cùng với em riêng?
.
Kìa xem những ngọn núi hôn lấy bầu trời bao la
Và những con sóng ôm siết lấy nhau;
Không có tiểu mụi nàng hoa nào được thứ tha
Nếu nàng xem thường hiền huynh mình ra sao;
.
Và ánh sáng mặt trời ôm ấp địa cầu
Và ánh trăng hôn lấy biển xanh:
Có giá trị gì với tất cả có tận tuyệt ngọt ngào
Nếu em chưa hề hôn yêu anh? (4:40 chiều)
Stanton Mar. 4th, 2025
LOVE’S PHILOSOPHY
by Percy Bysshe Shelley
The fountains mingle with the river
And the rivers with the ocean,
The winds of heaven mix for ever
With a sweet emotion;
Nothing in the world is single;
All things by a law divine
In one spirit meet and mingle.
Why not I with thine?—
See the mountains kiss high heaven
And the waves clasp one another;
No sister-flower would be forgiven
If it disdained its brother;
And the sunlight clasps the earth
And the moonbeams kiss the sea:
What is all this sweet work worth
If thou kiss not me?
https://www.poetryfoundation.org/poems/50262/loves-philosophy

___
4. NGÔI SAO SÁNG
by John Keats (1795-1821)
Hỡi ngôi sao sáng, tôi có vững vàng như ngươi không nhỉ
Không treo cao rưc rở đơn độc trong đêm đen
Và dõi theo, với đôi mắt khôn tận xa vời vợi,
Như thiên nhiên kham nhẫn, thao thức hiền nhân,
.
Thị hiện hiền nhân như những dòng nước luân lưu trong lành hởi
Tắm gội nguyên trinh quanh bờ biển nhân gian địa cầu,
Ngắm trông tận tình trên chiếc khẩu trang mới rơi ra mềm mại
Và bạt ngàn băng tuyết trên những cánh đồng cỏ và bao núi cao
.
Không, vẫn còn vững vàng, vẫn không đổi thay,
Gối đầu trên bầu ngực tình yêu của ta đang chín mùi khao khát,
Để cảm nhận khôn cùng vàng rơi và căng cơi,
Thức tỉnh khôn cùng trong không còn yên bình dẫu ngọt ngào chất ngất ,
.
Vẫn, vẫn còn nghe hơi thở nàng dịu dàng mãi miết,
Và tồn sinh khôn cùng hoặc ngất ngây lạ thường về cõi chết. (11:27 khuya)
Stanton Mar. 4th, 2025
BRIGHT STAR*
by John Keats
Bright star, would I were stedfast as thou art—
Not in lone splendour hung aloft the night
And watching, with eternal lids apart,
Like nature's patient, sleepless Eremite,
The moving waters at their priestlike task
Of pure ablution round earth's human shores,
Or gazing on the new soft-fallen mask
Of snow upon the mountains and the moors—
No—yet still stedfast, still unchangeable,
Pillow'd upon my fair love's ripening breast,
To feel for ever its soft fall and swell,
Awake for ever in a sweet unrest,
Still, still to hear her tender-taken breath,
And so live ever—or else swoon to death.
https://poetrysociety.org.uk/poems/bright-star/

*Năm 23 tuổi, John Keats yêu cô bạn hàng xóm xinh đẹp mới 18 tuổi tên là Fanny Brawne. Vì mang trọng bệnh trong người, ông biết mình không thể sống lâu nên giữ lòng kiên định, luôn giữ sự trong trắng cho nàng và dần dần tìm cách xa lánh để nàng quên đi. Mối tình kéo dài được 3 năm cho đến khi John Keats chết (26 tuổi). Bài thơ này John Keats làm để tặng cho Fanny Brawne.
___
5. NÀNG ANNABEL LEE
by Edgar Allan Poe (1809-1849)
Nhiều và nhiều năm trước đây,
Nơi một vương quốc yên bình bên bờ biển xanh,
Có một thiếu nữ sống ở đó mà bạn có thể đã biết cô gái này
Annabel Lee là tên nàng;
Và người con gái này sống hồn nhiên không màng suy tư gì
hơn là việc yêu và được tôi yêu thương.
Thuở tôi còn là một chú bé con và nàng còn là một cô bé con,
Nơi vương quốc bên bờ biển xanh này,
Nhưng chúng tôi yêu nhau với một tình yêu lạ thường
Tôi và nàng Annabel Lee của tôi
Với một tình yêu lạ thường đến nỗi những thiên thần có cánh trên thiên đường
cũng thèm muốn tình yêu của chúng tôi.
Và đây là lý do vì sao, từ lâu,
Nơi vương quốc bên bờ biển xanh này,
Từ một đám mây ma quái một cơn gió ập xuống, mang theo
nàng Annabel Lee xinh đẹp của tôi;
Vì vậy, người thân cao quý của nàng đã đến
Và chia xa nàng ra khỏi vòng tay tôi,
Để giam cầm thân xác nàng vào trong một mộ phần buồn thảm
Nơi vương quốc bên bờ biển xanh này.
Các thiên thần trên thiên đường, không được hạnh phúc bằng chúng tôi dù nửa phần,
Ghen tị với nàng và tôi
Đó là lý do, Thưa vâng!
(như ai cũng biết, nơi vương quốc bên bờ biển xanh này)
Khi ma chướng từ đám mây ập xuống vào cái đêm kinh hoàng,
Băng giá và giết chết nàng Annabel Lee của tôi.
Nhưng tình yêu của chúng tôi kiên trinh biết bao hơn cả tình yêu
của nhiều người trước thế hệ chúng tôi
của nhiều người thông thái hơn chúng tôi
Và cả những thiên thần trên trời cao
Cũng như những con quỷ dữ dưới biển khơi
Không bao giờ có thể tách rời linh hồn tôi khỏi linh hồn
nàng Annabel Lee xinh đẹp của tôi;
Vì mặt trăng không bao giờ tỏa sáng, mà không cho tôi những giấc mơ
có nàng Annabel Lee xinh đẹp của tôi;
Và những vì sao dẫu không còn, nhưng tôi vẫn cảm nhận đôi mắt ngây thơ
của nàng Annabel Lee xinh đẹp của tôi;
Và vì vậy, suốt dòng triều đêm, tôi nằm xuống bên cạnh nàng
người yêu dấu của tôi, người yêu dấu của tôi, cuộc đời của tôi và người vợ của tôi thương yêu tào khang,
Trong cổ mộ của nàng bên bờ biển xanh muôn đời
Trong mộ phần của nàng bên bờ biển xanh thầm thì. (12:32 trưa)
Stanton Mar. 5th, 2025
ANNABEL LEE
by Edgar Allan Poe (1809-1849)
It was many and many a year ago,
In a kingdom by the sea,
That a maiden there lived whom you may know
By the name of Annabel Lee;
And this maiden she lived with no other thought
Than to love and be loved by me.
I was a child and she was a child,
In this kingdom by the sea,
But we loved with a love that was more than love—
I and my Annabel Lee—
With a love that the wingèd seraphs of Heaven
Coveted her and me.
And this was the reason that, long ago,
In this kingdom by the sea,
A wind blew out of a cloud, chilling
My beautiful Annabel Lee;
So that her highborn kinsmen came
And bore her away from me,
To shut her up in a sepulchre
In this kingdom by the sea.
The angels, not half so happy in Heaven,
Went envying her and me—
Yes!—that was the reason (as all men know,
In this kingdom by the sea)
That the wind came out of the cloud by night,
Chilling and killing my Annabel Lee.
But our love it was stronger by far than the love
Of those who were older than we—
Of many far wiser than we—
And neither the angels in Heaven above
Nor the demons down under the sea
Can ever dissever my soul from the soul
Of the beautiful Annabel Lee;
For the moon never beams, without bringing me dreams
Of the beautiful Annabel Lee;
And the stars never rise, but I feel the bright eyes
Of the beautiful Annabel Lee;
And so, all the night-tide, I lie down by the side
Of my darling—my darling—my life and my bride,
In her sepulchre there by the sea—
In her tomb by the sounding sea.
https://www.poetryfoundation.org/poems/44885/annabel-lee
