Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, June 30, 2022

TẤM LÒNG ĐÔN HẬU - Thơ: Trang Y Hạ - Cảm nhận: Lê Liên.


Tác giả Lê Liên


TẤM LÒNG ĐÔN HẬU

Thơ: Trang Y Hạ

Cảm nhận: Lê Liên.

 

 

NHẮN TIN

 

Bậu nhắn tin: “có khỏe không...?”

Ta ngồi soi cõi mênh mông lòng chiều

Vẫn còn nắn nót cô liêu

Vẫn còn ngân ngấn hồn diều đứt dây

 

Bậu nhắn tin: “và dạo nầy...?”

Ta đang ve vãn tỉnh say sóng đời

Cuối trời vất vả mây trôi

Cuối trời gió xé rách tơi lá vàng

 

Bậu nhắn tin: “có thở than...?”

Ta cười trên ngọn sóng tràn đó thôi

Chim khôn nào bỏ khung trời

Chim khôn báo bão phương người lạ xa

 

Bậu nhắn tin: “có thiết tha…?”

Ta con bướm nhớ vườn hoa năm nào

Đôi khi lật sổ chiêm bao

Đôi khi hòa giọng ve vào trong mơ

 

Bậu nhắn tin: “có mần thơ?”

Ta cười ngặt nghẽo bên bờ nhân gian

Gọi người nào có hỏi han

Gọi người im ỉm hai hàng cây đi

 

Bậu nhắn tin: “sẽ tính gì…?”

Ta nằm sắp xếp: thị phi, dã tràng

Đem đi nung chín thành than

Đem đi sưởi ấm đông sang, gió về

 

Cảm ơn bậu - nhắn tỉ tê

Cùng trời cùng đất mình xê xích hoài

Cần chi xuống chó lên voi

Cần nhau trong chốn lạc loài bậu ơi.

 

Trang Y Hạ – 2016

Thơ lưu trong blogs trangyha

 

 

 

Ngày Xưa,

Khi chưa xử dụng thư điện tử thì, người ta chỉ viết thư cho nhau khi có nhu cầu tinh thần, tình cảm hay thông báo những gì cần thiết.

Tôi còn nhớ mỗi mùa xuân về, Học Sinh chúng tôi có lại dịp viết THƯ MÙA XUÂN CHO CHIẾN SỸ (QLVNCH).

 

Rồi ở Trường Nữ Trung Học Bùi Thị Xuân ĐaLat, lớp nhỏ chúng tôi học buổi chiều, các chị lớn học buổi sáng. Chúng tôi kết nghĩa với nhau. Gọi đơn giản là Chị - Em - Hộc - Bàn. Vì chúng tôi thường xuyên dùng những trang giấy nhỏ viết thư để lại cho người ngồi cùng một vị trí với mình.... Ký ức này thật là Đáng Yêu!

 

Ngày xưa đó, gần như người ta có nhu cầu chia sẻ tình cảm, họ quan tâm đến đời sống tinh thần của nhau nhiều hơn bây giờ.

 

Mỗi khi có điều chi cần trao đổi nhanh, gấp rút thì “đánh điện tín” hay còn gọi là “đánh dây thép” (nói theo ngôn ngữ dân gian) cho người thân của nhau.

 

Sau này có ĐTDĐ ngoài chuyện đàm thoại, còn có mục “NHẮN TIN”. Cũng thuận tiện khi có điều khó nói, hoặc có chuyện quan trọng mà không nói ngay được với nhau.

 

Tin nhắn cũng được xem như là một bức thư : ngắn gọn, xúc tích.

 

Cũng có những mẩu tin nhắn không cần trả lời ngay.

Đơn giản là ta có thông điệp nào đó cho nhau mà thôi!?.

 

Khi đọc bài thơ TIN NHẮN của nhà thơ Trang Y Hạ tôi lại lan man, nghĩ về nó.

 

Bậu nhắn tin: “có khỏe không...?”

Ta ngồi soi cõi mênh mông lòng chiều

Vẫn còn nắn nót cô liêu

Vẫn còn ngân ngấn hồn diều đứt dây

                        ( Thơ Trang Y Hạ )

 

Thứ quý giá nhất trên đời này là sức khỏe thể chất và sự mạnh mẽ của tinh thần, nhất là với những người cao tuổi, (Ta ngồi soi cõi mênh mông lòng chiều)

 

Khi vào Tuổi Hạc người thường lặng lẽ đếm thời gian để đo lường cuộc sống. 

Họ nghiêm túc nhìn lại cuộc đời mình. Dẫu có thế nào, thì họ vẫn trân quý và nuối tiếc một thời đã qua. ngậm ngùi, nén lòng mình lại khi ở trong tình trạng bất đắc chí mà do thời cuộc đưa đẩy, không tiện giải bày với ai:

 

Chao ôi! Ngôn từ “ngân ngấn” làm cho lồng ngực của tôi muốn vỡ toang vì nó không đủ dung lượng cho nỗi niềm chua chát... chảy ngược vào lòng!

 

Rồi lại “Hồn Diều dứt dây”  khiến cho ta hụt hẫng đến tột độ. Bởi vì, khi đã dùng hết sức lực và sự khéo léo để giữ cho quân bình ; hoặc duy trì một điều gì đó trong cuộc sống mà không được ... thì tuyệt vọng biết bao (!?) Khi mà ta đã có tuổi. Không còn có quỹ thời gian làm lại từ đầu.

 

Bậu nhắn tin: “ và dạo này...?”

Ta đang ve vãn tỉnh say sóng đời

Cuối trời vất vả mây trôi

Cuối trời gió xé rách tơi lá vàng

             (Thơ Trang Y Hạ)

 

Cho dù sóng gió thế nào, thì ta cũng không quản ngại đối mặt với những nan đề của cuộc sống. (Ta đang ve vãn, tỉnh say sóng đời,)

 

Phải chăng sự tự do của mây trời là vô định ? Thương thay mây ở đây bị giới hạn bởi không gian. Dồn đến sự cùng cực. Ôi! Tất cả chỉ là phù vân.

Cuối Trời vất vả mây trôi

Gió xé rách tả tơi lá vàng

           ( Thơ Trang Y Hạ )

Thực ra đây là hai ẩn dụ mô tả về ngoại cảnh khách quan, bất khả kháng buộc phải tác giả phải chấp nhận sự phũ phàng cho đến cuối cuộc đời. Có lẽ điều tế nhị này quá nhạy cảm, ta nên ngầm hiểu bởi nhà thơ chẳng tiện nói ra.

 

Bậu nhắn tin: “có thở than...?”

Ta cười trên ngọn sóng tràn đó thôi

Chim khôn nào bỏ khung trời

Chim khôn báo bão phương người lạ xa

                ( Thơ Tang Y Hạ )

 

“...ngọn sóng tràn” ư? Sóng chỉ là bước nhảy nhấp nhô của con nước lên xuống mà thôi. Phải chăng hình ảnh đó cho ta liên tưởng đến cuộc bể dâu, làm vỡ tung nỗi niềm trắc ẩn của tác giả, dẫu có tha hương nhưng lòng vẫn quy hướng về đất Mẹ.

 

Ở đoạn thơ đầu tiên:

Vẫn còn nắn nót cô liêu

Đặt trong hoàn cảnh:

Chim khôn nào bỏ khung trời

Chim khôn báo bão phương người lạ xa

                          

Nói lên Sự tỉnh thức của tác giả khiến ta không khỏi nao nao chạnh lòng thương cảm.

 

Bậu nhắn tin: “có thiết tha…?”

Ta con bướm nhớ vườn hoa năm nào

Đôi khi lật sổ chiêm bao

Đôi khi hòa giọng ve vào trong mơ

              ( Thơ Trang Y Hạ )

 

Bướm và Ve là hai loại côn trùng có tuổi đời rất ngắn. Đã vậy chỉ còn xuất hiện trong chiêm bao và trong mơ thôi!? Phải chăng nỗi ám ảnh đó làm cho ta thấy thương cho thân phận phù du của một kiếp người?

 

Hoài niệm, để rồi thấm thía, để rồi cay đắng dỡ khóc mà phải cười, cười đến độ không kiểm soát được cảm xúc khi ta lọt thỏm giữa cõi nhân gian này, mặc cho số phận cứ vô tình trôi đi, mục tiêu và lý tưởng sống như hai đường thẳng song song mãi hoài không gặp nhau!

Tự nhiên lòng tôi chùng xuống, cảm thấy thương “người - bất - đắc – chí”.

 

Bậu nhắn tin: “có mần thơ?

Ta cười ngặt nghẽo bên bờ nhân gian

Gọi người nào có hỏi han

Gọi người im ỉm hai hàng cây đi

              ( Thơ Trang Y Hạ )

 

Thế nhưng, tự đáy lòng mình tôi vẫn ngưỡng mộ khi nhận ra rằng dù Ta có “không đắc chí” nhưng “ ta - không – hề -  thất – chí” bao giờ! Mà phải bình tâm khi xây dựng cho mình một sứ mạng mới :

 

Bậu nhắn tin: “sẽ tính gì…?”

Ta nằm sắp xếp: thị phi, dã tràng

Đem đi nung chín thành than

Đem đi sưởi ấm đông sang, gió về

               ( Thơ Trang Y Hạ )

 

Phải,

Có ai muốn mình là con Dã Tràng hoài công se cát biển? Động từ “nung chín” này mới tuyệt làm sao! Nó truyền động lực cho đời một cách vô điều kiện.

Với tôi, câu thơ trên là trọng điểm của bài thơ rất hay này.

 

Bởi, Vỏ con Dã tràng “nung Chín” lên thành than, vẽ đậm nét lên trang giấy trắng cuộc đời: Tình yêu thương, Sự ấm áp, Lòng bao dung trước mọi nghịch cảnh.

 

Tôi yêu từ “bậu” vô cùng!

Bởi đó là phương ngôn “miền Trung” thân thiết, mà chỉ có tri âm tri kỷ mới âu yếm xưng hô với nhau như thế!

 

Ở đây, bậu lại cảm ơn “bậu - nhắn” là hai hay là một bản thể? ( “Tuy hai mà một”, hoặc “tuy một mà hai”?)

 

Tôi tự nhủ lòng mình cho dù tác giả có Tự vấn” cũng chẳng sao! Vì chính ông cũng đã thừa nhận mình “cô – liêu” ngay từ đầu rồi mà?

 

Cần chi xuống chó lên voi

Cần nhau trong chốn lạc loài bậu ơi.

              ( Thơ Trang y Hạ )

 

Giữa cõi ta bà này, tất cả chỉ là vô thường. Chẳng có chi để phô trương cả! Duy chỉ có tấm lòng tử tế mới cần thể hiện cho nhau mà thôi! 

Cho nên, tôi lấy câu kết thúc của bài thơ làm “Tâm Điểm” cho cả bài thơ.

 

Mười mấy năm rồi tôi vẫn thích một tứ thơ lạc trôi trên mạng ( không rõ tác giả?) :

 

“Trăm năm trước thì ta chưa gặp!

Trăm năm sau biết gặp lại không ?

Cuộc đời sắc sắc không không.

Thôi thì : HÃY SỐNG HẾT LÒNG VỚI NHAU”.

 

Vâng, bài thơ NHẮN TIN rất mộc mạc, nhưng giàu ẩn ý.

Viết về thân phận một Con Người sa cơ, cho đến khi vào Tuổi Hạc, trải lòng với ngôn ngữ tự sự rất tinh tế. Thanh tao. 

 

Dàn ý mạch lạc, khúc chiết. Bố cục chặt chẽ. Thi phong trong sáng dẫn dắt bạn thơ đi từ nhịp khúc này đến nhịp khúc khác một cách tự nhiên, rất có thủy có chung. Đó chính là bút pháp độc đáo của nhà thơ Trang Y Hạ.

 

Trong sâu lắng của ý thơ. Tôi học được sự thấu cảm, lạc quan, lòng đôn hậu rất sống động trong từng tin nhắn của tác giả giữa thế sự thăng trầm. Tôi yêu bài thơ NHẮN TIN này biết bao!

 

Xin cảm ơn nhà thơ Trang Y Hạ rất nhiều. 


Lê Liên

Đà Lạt, ngày 30.06.2022.

 


READ MORE - TẤM LÒNG ĐÔN HẬU - Thơ: Trang Y Hạ - Cảm nhận: Lê Liên.

HOA CÚC TÂN TẠO - Chu Vương Miện

 




READ MORE - HOA CÚC TÂN TẠO - Chu Vương Miện

VĨNH BIỆT NHỮNG NỤ HÔN - Thơ: Như Nguyệt - Nhạc & hòa âm Đỗ Hải- Nhạc và hòa âm: Đỗ Hải - Ca sĩ: Ánh Nguyệt - Video: Ánh Tuyết





Vĩnh biệt những nụ hôn 


Khi mới quen anh gọi tôi bằng chị
Dần dà rồi bỏ “chị” gọi bằng tên
Anh và em từ lúc nào thế nhỉ?
Nhắm tim tôi anh bắn thẳng mũi tên 

Gửi hoa hồng, anh tặng tôi đều đặn
Những đóa hồng đỏ thắm tình anh nặng
Tôi vụng về chưa kinh nghiệm yêu đương
Đã cầu khẩn tình thiên đường vĩnh cửu 

*Lâu lắm rồi… tôi không nhớ đến anh
Một mối tình mong manh hơn sương khói
Tối hôm nay tự nhiên tôi lại nhớ
Môi anh mềm, những nụ hôn bốc khói… 

Sáng hôm nay bỗng nhớ về dĩ vãng
Nhớ lại ngày anh làm tôi khóc ngất
Chưa bao giờ tôi khóc nhiều như thế
Tình đắm lụy nên tình buồn quá thể
Khóc một lần…  vĩnh biệt những nụ hôn!


Như Nguyệt

READ MORE - VĨNH BIỆT NHỮNG NỤ HÔN - Thơ: Như Nguyệt - Nhạc & hòa âm Đỗ Hải- Nhạc và hòa âm: Đỗ Hải - Ca sĩ: Ánh Nguyệt - Video: Ánh Tuyết

NHỮNG BÀI TỨ TUYỆT #6 - Nguyên Lạc

 
 
                Nhà thơ Nguyên Lạc

 
CHIỀU ĐỢI SÂN GA
 
Em về nhé? Ta vẫn chờ em đó!
Phố chiều nay nghiêng sợi nắng rất buồn!
Ghế đá lạnh đèn sân ga mắt đỏ
Tàu sẽ về? Ta vẫn mãi đợi mong
 
 
TÌNH KHÚC QUÁN CHIỀU
 
Ta đang đợi ta đang chờ em đó?
Quán chiều nay mưa lất phất sợi buồn!
Có gì đâu nhòe mắt lệ vấn vương?
Đời đã đợi... trầm thống chi nỗi nhớ?
 
 
CÀ PHÊ ĐÊM
 
Sâu góc quán đêm ly cà-phê đắng
Từng giọt trầm rơi buồn đọng trên môi
Nhạc khúc "Tình sầu" người rồi xa vắng
Giọt đắng tiếng đời cô lữ đêm trôi!
 
 
THIÊN THU
 
Thiên thu tình đã thiên thu
Thì thôi nhan sắc sương mù huyễn không
Huơ tay lạnh một chỗ nằm
Ôm đêm cô lữ căm căm giấc hồ
 
 
HƯƠNG SẮC
 
Tình khói sương huyễn mộng
Nhân thế là giai không?
"Một phương trời ta vọng"
Hương sắc người trăm năm!
 
Nguyên Lạc
 
READ MORE - NHỮNG BÀI TỨ TUYỆT #6 - Nguyên Lạc

Tuesday, June 28, 2022

NỖI LÒNG TAM NGUYÊN, THÁC QUÁ NHIỀU - Thơ Chu Vương Miện




 
NỖI LÒNG TAM NGUYÊN
“Gửi Anh Cung Tích Biền”
 
Nào tiểu khoa đại khoa
Đứng đầu cả
Tổng đốc ba tỉnh Sơn Hưng Tuyên
Giờ bó tay dưới quyền quản chế
Của tri huyện Hưng Yên Lê Hoan
Tay em của Kinh Lược Sứ Bắc Kỳ Hoàng Cao Khải
“nguyên là con trai ngoài hôn thú của Cao Bá Quát
và vợ của thông phán Hoàng Văn Thông
thuộc cấp dưới quyền quan huyện Nông Cống Cao Bá Đạt”
Già tuy có già
Nhưng chết chưa chết?
Nhập gia tuỳ tục nhập giang tùy khúc?
Đéo có chi vui?
Mà toàn là nhục
Có người có cơ may
Có dịp để mà chết?
Như Ức Trai, Võ Tánh, Ngô Tòng Chu, Hoàng Diệu, Nguyễn Tri Phương...
Có người bị bắt làm tù binh
Tay cùm chân xiềng bịt kín cả hai mắt
Bị giải bằng đường bộ
Cúi đầu đi qua ải Nam Quan về Kim Lăng
Như Hồ Quý Ly, Hồ Hán Thương, Nguyễn Phi Khanh
Một lũ đi dưới giáo gươm dí vào lưng
Mình chả được giống ai ?
Hưu chả ra hưu tù chả ra tù
Sống không ra sống mà toi chả ra toi?
Mà chết quách đi cho rồi
Hèn quá xá không dám thác?
Sống đi ra đi vào
Trong bờ tre khóm trúc
Kèm trẻ em học vỡ lòng
Lớp đồng ấu
Chủ tịch dổm hội thơ Tao Đàn Vườn
Xướng hoạ thơ Kim Vân Kiều truyện
Hai mắt thong manh thưởng thức hoa Trà
 Bằng hai lỗ mũi
Quẩn quanh một bày xỏ lá
“còn cha thi pha chi đốt lông dái
Còn mẹ thì đốt cả lông l…”
Một lũ quan ôn
Cũng xuất thân cửa Khổng sân Trình
Giờ làm tay sai chả đúng
Một lũ bán nước ác ôn
Ngẫm đáng trách đáng buồn?
Một đống kinh thư một dẫy nho chùm
Đi ra rồi lại đi vào
Trong tư dinh thằng quan huyện
Thời thế nhố nhăng
Thời hoàng hôn nhá nhem nửa Ta nửa Pháp
Nửa Hán nửa Chệt nửa Hoa Lục Súc
Chán thấy bà mụ nội
thời buổi chừ cơm cũng ngang xôi
giả cầy thay thế thịt chó
toàn ba rọi răng cải mả
ôi đời 3 nguyên? chấm dứt
 
 
THÁC QUÁ NHIỀU
“Gửi Luân Hoán”
 
Vừa làm dứt vài bài ai điếu
Cho mấy vị vừa xong
Người khác đã theo nhau về chín suối
Ôi cuộc đời trần ai khoai củ
Ra đi là thoát
Thương tiếc khóc than trên giấy
Cũng chỉ là thủ tục
Dù là thật
Mà ra đi một lúc nhiều quá
Nước mắt đâu? mà khóc
Từ biệt vĩnh biệt mãi nó cũng nhàm
Đời người ai mà chả chết?
Sống cũng chả có chi là hồ hởi phấn khởi
Thì trơ về cát bụi
Cũng xêm xêm
Canh bạc sòng bài có đi có đến
Có ra có vào có ăn có cháy túi
Những ảo tưởng hư danh
Đầy rẫy trong cõi ta bà
Đều rỗng tuyếch không có thật
Ôi cái danh còm? có đó rồi chạy mất
Ngang chén rượu cốc trà
Uống xong đi đái vui trong chốc lát
Quê người quê nhà
Y thố ty hoa
Nhờ vào gió và không khi để sinh tồn
Nắng quá thì khô héo chết
Thơ văn trần thế?
Viết mãi làm chi? cho nó mệt?
 
Chu Vương Miện
 
READ MORE - NỖI LÒNG TAM NGUYÊN, THÁC QUÁ NHIỀU - Thơ Chu Vương Miện

Monday, June 27, 2022

NHỚ TRỜI QUÊ NGOẠI – Thơ Tịnh Bình

 
 
                 Nhà thơ Tịnh Bình


NHỚ TRỜI QUÊ NGOẠI
 
Hoàng hôn rơi giọt nắng tàn
Đàn chim xoãi cánh đa mang cuối trời
Chút gì man mác tôi ơi...
Lục bình hoa tím chơi vơi giữa dòng
 
Nhớ trời quê ngoại buồn không
Gòn bay trắng lối hoài mong niềm gì
Những mùa tuổi dại thiên di
Hoa chanh hoa bưởi xuân thì trao ai
 
Hoen chiều sợi khói mờ cay
Còn đâu dáng ngoại những ngày bé thơ
Câu ca đi lạc vào mơ
Ngân rung tiềm thức vô bờ nhớ thương
 
Vớt chiều đôi sợi nắng vương
Đôi bờ lau lách sao dường xa xôi
Nhớ trời quê ngoại lòng tôi
Vàng bông bí nở dưới trời mưa tuôn...
 
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)

READ MORE - NHỚ TRỜI QUÊ NGOẠI – Thơ Tịnh Bình