HỒI TƯỞNG TẾT
Truyện ngắn
LÊ HỨA HUYỀN TRÂN
Tôi khẽ nhích tấm thân nặng trịch
di chuyển một chút nhưng kì thực cũng không khác gì, chỉ là nhích một chút vì
ngồi một tư thế mãi nên mỏi.Tôi bâng khuâng hớp một ngụm café rồi lại nhìn bâng
quơ ra dòng người đang tấp nập ngoài phố tư lự một mình.Những ngày Tết đang gần
kề, mặc nhiên phố phường dẫu lười biếng suốt cả năm cũng bỗng khoác lên mình một
màu áo khác có phần sôi động hơn.Chỉ có tôi như đánh rơi một nhịp sống, bôn ba
suốt cả năm nên Tết về lại tự thưởng cho mình những khoảng không trầm lắng. Ai bảo
rằng Tết phải luôn vui? Tôi thích khác người như thế, giữa chốn nhộn nhịp tôi
tìm một khoảng trắng trong hồn.
Mùa Tết mọi năm ấu thơ tôi hay ở với
bà. Ba mẹ tôi luôn tất bật sau mỗi chuyến đi xa, có năm Tết không kịp về nhà
toàn ăn Tết muộn. Bà khi ấy là tất cả tuổi thơ của tôi, từ đưa tôi đến trường,
chăm bẵm, chỉ tôi học cho đến khi đưa tôi vào giấc ngủ. Trong mắt tôi khi ấy,
bà như một “người hùng” khỏe mạnh luôn cõng tôi trên vai đi khắp các triền cát,
đi chận vịt dưới chân cầu. Tôi nhớ năm nào cũng thế, cứ Tết về là tôi lại tất bật
phụ bà đi “nhặt trứng”, nó là nguyên liệu chính cho thịt kho tàu, một món ăn
không thể thiếu vào ngày Tết do mấy con vịt cái đỏng đảnh đẻ ra. Chúng chả bao
giờ chịu yên một chỗ, có khi đúng ổ, có khi lại leo tuốt nấp sau mấy cái cây, có khi lại hì hục bơi ra
thật xa dưới chân cầu, tìm “chỗ êm ái” mà đẻ. Tôi thích những mùa Tết như vậy lắm,
nhà tôi trở nên tất bật, hưởng ứng Tết ngày ấy là đi bán buôn ngoài chợ, bán
cho kịp mẻ trứng ngày Tết, vậy mà cũng kiếm được tiền sắm cho tôi cái áo mới.
Những mùa Tết sau, “người hùng” của
tôi trở nên yếu dần, bóng dáng to bè một thời bỗng như đổ gục không thương tiếc
trước tiếng gọi của thời gian. Lưng bà còng hẳn xuống, đôi mắt mờ hẳn đi, thi
thoảng, bà thậm chí còn không nhận ra tôi… Những con vịt cũng bán dần vì bà
không còn đủ sức chăm nom. Phong bao lì xì mọi năm bà hay mừng tuổi tôi khi tôi
bắt đầu kiếm được việc làm thành phong bao tôi gửi lại chúc sức khỏe bà. It ra,
tôi thấy mình đã lớn thêm rất nhiều, dù chỉ là một phong bao nhỏ, nhưng nó như
minh chứng cho việc, cuối cùng tôi đã có thể là người chăm sóc cho bà rồi.
Ngày tôi còn đi học, tôi có hai thằng
bạn thân. Đứa con gái duy nhất trong bộ ba không có nghĩa là được cưng chiều.
Chúng tôi lớn lên cùng nhau, từ khi hai thằng ấy còn là lũ con trai háo thắng,
nhưng hễ đánh nhau thua là lại mít ướt đòi tôi bảo vệ cho đến khi trưởng thành.
Tôi hay gọi những mùa tết không có ba mẹ bên cạnh là những ngày năm mới cô đơn,
những lúc ấy, hai thằng dù ham chơi cách mấy đến đúng giao thừa cũng sẽ lẻn ra
khỏi nhà (ở quê hay ngủ sớm chứ không ăn mừng giao thừa như ở thành phố), kiếm
được đâu mấy dây pháo đốt đì đùng trước sân nhà tôi rồi ù té chạy làm chó sủa
inh ỏi. Tôi biết rõ đó là chúng, chúng làm thế để chứng mình là chúng vẫn còn
đang thức đón giao thừa cùng tôi. Và thể nào sang hôm sau khi tôi vừa ngủ dậy
cũng sẽ thấy chúng đang đợi trước cửa nhà rủ tôi đi chơi Tết, và thể nào cũng
chêm them một câu:
"Hôm nay Tết, cho mày làm nhất, muốn
gì cũng chiều."
Khi tôi vào đại học tôi lên phố học
một mình, bộ ba không ai nói ai cũng ngầm hiểu như đã phần nào tan rã. Ngày tôi đi, tụi nó
khóc như mưa bảo tôi nhớ về, tụi nó đợi, tôi thậm chí còn nghĩ đứa con gái như
tôi chưa kịp khóc mà chúng đã bù lu bù loa cả rồi. Âý thế nhưng khi leo lên xe
lên phố, nghĩ đến một nơi không có hai thằng ngốc xít ấy chợt khóc ngon lành.
Những mùa Tết đại học tôi không về, tiền tàu xe, rồi công việc làm them níu
chân tôi, tôi ở lì nơi phố thị. Những đêm giao thừa khi phố phường nở hoa tôi
nguội lạnh nhưng rồi đúng 0h, điện thoại tôi reo vang, đầu dây là tiếng hai thằng
í ới tranh nhau “Tao nói trước”, “ Để tao chúc nó trước” của hai thằng khiến
tôi cố mím chặt mội mà chửi hai đứa “ Hai thằng khờ” làm tụi nó dỗi mới đầu năm
đã mắng tụi nó rồi. Đều đặn cứ thế bốn năm tôi trọ học xa nhà, không năm nào
tôi không nhận được cuộc điện thoại của hai tụi nó. Cứ thế cho đến khi tôi học
xong về lại quê làm việc, quê tôi nay đã đô thị hóa ít nhiều, hai thằng tôi mới
gặp thoáng chốc không nhận ra, cao lớn, chững chạc , da ngăm đen vạm vỡ. Rồi cả
hai cũng là người đón tôi tại bến xe như lúc đã tiễn tôi đi, tôi bây giờ nhỏ
xíu sau lung họ, họ thậm chí còn chọc tôi:
"Mày sướng nhất đấy nhé, được cả hai
thằng bọn tao đi rước."
Và mùa Tết năm nay tôi lấy chồng.
Chẳng ai trong hai tụi nó đâu, một thầy giáo cùng trường với tôi đã ở cạnh tôi suốt sáu năm trời.
Tôi lấy chồng muôn khi năm ba mươi tuổi, ngày tôi lấy chồng hai thằng bạn thân
của tôi là người dắt tay tôi trao cho chú rể, và theo một cách nào đó trông có
vẻ hơi đe dọa, chúng đùa :” Bạn thân của tụi này, liệu…”, ấy là chúng đùa thế
thôi, chồng tôi với chúng cũng khá thân thiết. Sau đó ít lâu hai thằng cũng lần
lượt lấy vợ, chúng ế thì chịu ế đi còn chữa ngượng :” Ấy là vì tụi tao hứa nếu
không có ai rước mày thì sẽ rước”. Chồng tôi là người đã hướng dẫn tôi khi tôi
vừa được nhận vào trường.Anh nhu mì hiền lành và có phần trầm tính. Chúng tôi hẹn
hò vào đúng ngày giao thừa khi quen biết được hai năm, anh tỏ tình với tôi lúc
tiếng pháo hoa bắn lên và chợt đỏ bừng mặt khi nghĩ rằng lời tỏ tình đã bị tiếng
pháo hoa nuốt chửng cho tới khi tôi nhẹ nhàng nói “Em đồng ý”. Và chúng tôi hẹn
hò suốt bốn năm sau đó cho đến khi năm mới vừa sang anh ngỏ lời cầu hôn tôi và
Tết năm nay tôi đã có một gia đình nhỏ.
Tôi
khẽ nhấp ngụm café quay lại thực tại, quê tôi ngày càng đổi mới, tôi là giáo
viên ở một ngôi trường nhỏ, nơi tôi có thể chăm sóc bà, có thể cống hiến cho
quê hương, lại còn có hai thằng bạn thân lúc nào cũng ì xèo bên cạnh. Quan trọng
hơn nữa, năm nay tôi đã bắt đầu có một gia đình nhỏ để lo toan, vun vén, tôi có
anh.Những mùa Tết đã qua đi trong cuộc đời tôi dường như đều có những kí ức
quan trọng như dấu mốc của cuộc đời mình. Có những thứ mất đi, có những thứ vẫn
còn và có những điều giờ đã chuyển sang một trang mới và tôi sẽ là người viết
tiếp.
Tính đi về thì tôi lại nghe điện
thoại của hai thằng bạn, gớm, sao lúc nào hai thằng ấy cũng dính lấy nhau vậy
không biết, đã ba mấy tuổi đầu rồi mà cứ nhoi nhoi: "Mày có biết tụi tao nghĩ
ra gì để lì xì năm mới mày không? Tụi tao quyết định nếu sau này chúng mình có
con thì sẽ cho con chúng ta lấy nhau, mày thấy sao, mày hời quá còn gì?”. Tôi
khẽ bật cười cúp ngang vì thể nào tụi nó ở đầu dây bên kia cũng chửi đổng cả
lên. Ra khỏi quán, anh đã đứng đợi tôi tự lúc nào, tay lung túng chần chừ cầm
điện thoại. Anh đi đón tôi, nhưng có lẽ không biết có nên cắt ngang phút giây
thư giãn của tôi không nên cứ đứng đó mà đợi, mồ hôi nhễ nhại dưới mùa nắng gắt.
Anh chồng thật thà của tôi! Tôi leo lên xe ôm nhẹ eo anh:
"Mình đi sắm chậu tắc năm mới về
chưng nhà của mình thôi anh. Nhanh lên, bà đang đợi!"
Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định
No comments:
Post a Comment