Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, June 27, 2017

TIẾNG THỞ DÀI TRONG THƠ DU THUY KHUC - Zulu Cao


Tác giả Zulu Cao

                 

TIẾNG THỞ DÀI 
TRONG THƠ DU THUY KHUC
"TIẾNG THỞ... THỞ DÀI !"


Cảm xúc của thi nhân mong manh như khói sương, nhưng có sức mạnh bão tố và hoàn toàn tự do. Cảm xúc qua màn lọc của tâm hồn để hình thành tác phẩm. Bài thơ "TIẾNG THỞ... THỞ DÀI !" của Du Thụy Khuc trong trường hợp nầy không qua màn lọc, từ cảm xúc tác giả chuyển đến người đọc cảm giác nao nao, tiếng thở đó dường như lan qua phía bạn đọc. Tiếng thở là sự sống, tiếng thở trong bài thơ nầy là Tiếng thở... Thở dài. 

Tiếng thở từ đâu đến, hay tiếng thở của tác giả. 

 "Tiếng thở... Thở dài !"

Tác giả để khoảng trống hàm ý sự kín đáo, thân tình, xa xăm. Có thể quá khứ, có thể hiện tại. Tiếng thở gần, hay tiếng thở xa. 

Hai tiếng "Thở dài!" tiếp theo có dấu chấm than, như là cách để nói bài thơ mang dấu ấn tâm trạng của tác giả.

Đêm nghe tiếng thở

Tiếng thở...thở...dài
Thương phận người... người hôm nay
Đầy khuyết con trăng phôi phai đợi chờ

Đêm nghe tiếng thở. Tiếng thở...thở...dài. Hình như tiếng thở thuộc về quá khứ, đã hằn sâu vào kỷ niệm, để đêm nằm tác giả nghe lại, nhớ lại. Với âm điệu và cấu trúc thơ, khi đọc lên ta có cảm giác như tác giả cũng thở theo với tiếng thở của nhân vật trong thơ.


"Thương phận người... người hôm nay" 

Nhân vật gần như được xác định, đó là người hôm nay. Câu thơ cho ta hình dung tác giả cũng thở dài theo với tiếng thở của nhân vật, một sự quan tâm sâu lắng hiếm hoi, chỉ trong tình yêu đích thực mới có thể lắng nghe được hơi thở của nhau. Trăng có khi đầy, khi khuyết, tác giả lấy hình ảnh của trăng ví với sự chờ đợi, e rằng rồi cũng phôi phai như mặt trăng khi tròn khi khuyết.

Đầy khuyết con trăng phôi phai đợi chờ

Thơ lại đưa ta vào những dấu hỏi mơ hồ, phải chăng trong sinh hoạt đời thường, người thơ còn có cuộc sống của tâm linh, của mộng, của thơ. Thi nhân như rượu quý, trong bình, rượu vẫn tỏa hơi men làm chếnh choáng cuộc đời.

Đêm nghe tiếng thở

Ngậm ngùi... ngậm ngùi

Bây giờ trong thơ là tiếng thở gần, tiếng thở ngậm ngùi ... ngậm ngùi là tiếng thở của mệnh số, tiếng thở tình duyên "Mải hoài không có niềm vui", sắc hoa ti-gon là giàn bông giấy. "Hai tay rời rã buông xuôi bởi vì... "


Chấp nhận thực tại là thái độ sống của nhiều người. Đối với những vị nữ lưu, số phận chưa phải là sự ràng buộc, đó chỉ là một cách bằng lòng trong thách đố với chính mình. Nhu cầu sáng tạo, không gian cho tâm hồn và những chuyển động từ cuộc sống thâm nhập cảm xúc, sự sáng tạo và góc kín trong tâm tư mới là đời sống thực của nghệ sĩ.

Nước mắt tràn mi

Tiễn nhau... tiễn nhau
Đời không có phép nhiệm mầu
Ngày bên nhau đã còn đâu hỡi người!

Sau tiếng thở dài có nước mắt, "Ngày bên nhau đã còn đâu hởi người!" Vậy là người ấy đã đi xa - đã còn đâu - Đã còn đâu là cách diễn tả, cách dùng chữ mang tính tâm trạng của quá khứ vẫn tồn tại trong tình cảm. Tiễn nhau trong nước mắt, ước chi có phép mầu để mải gần nhau, thế mà "Ngày bên nhau đã còn đâu hởi người!"


Sau nước mắt là thân phận, là dặm trường, thôi thì cứ coi tuổi đời như cánh hoa, nhạt nhoà chìm nổi với lênh đênh. Người xa ơi, hiểu cùng em nhé.

Duyên phận nửa đường

Dặm trường đành xa
Tuổi đời như một cánh hoa
Nổi chìm rồi cũng nhạt nhoà lênh đênh!

Sau nỗi nhớ, tác giả cố quên và nhắn chàng, nói với chàng rằng, em vẫn nghe tiếng thở dài của anh. Nhưng chàng ơi, chàng ơi, cố quên lại càng nhớ.


Cố quên cố quên

Chàng ơi ! chàng ơi...
Đêm nghe tiếng thở
Tiếng thở... thở dài!

Kết thúc bài thơ là điệp khúc của vòng tròn, tiếng thở dài vẫn quay trong đời sống. Khi vừa chấm dứt đã gặp lại bắt đầu. Ôi thi nhân, tâm hồn rộng mà cuộc đời quá hẹp 


                                                                        Zulu Cao



                       Nhà thơ Trần Mai Ngân


TIẾNG THỞ... THỞ DÀI!

Đêm nghe tiếng thở

Tiếng thở... thở... dài
Thương phận người... người hôm nay
Đầy khuyết con trăng phôi phai đợi chờ

Đêm nghe tiếng thở

Ngậm ngùi... ngậm ngùi
Mãi hoài không có niềm vui
Hai tay rời rã buông xuôi bởi vì...

Nước mắt tràn mi

Tiễn nhau... tiễn nhau
Đời không có phép nhiệm mầu
Ngày bên nhau đã còn đâu hỡi người!

Duyên phận nửa đường

Dặm trường đành xa
Tuổi đời như một cánh hoa
Nổi chìm rồi cũng nhạt nhoà lênh đênh!

Cố quên cố quên

Chàng ơi! chàng ơi...
Đêm nghe tiếng thở 
Tiếng thở... thở dài!


                             Trần Mai Ngân

No comments: