Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, August 28, 2016

KIM HẠNH - CON DÂU HIẾU THẢO / Nguyễn Nguyên An



Nguyễn Nguyên An



Kim Hạnh - Con Dâu Hiếu Thảo

Giải Ba “Đạo hiếu và dân tộc”


Ngày vẫn ngày qua, Hạnh đều đặn bưng cơm nước và thuốc thang hầu mẹ, thi thoảng tắm giặt quần áo, thay màn, hớt tóc cho mẹ. Hạnh nói: "Nhìn mẹ ăn, cũng như cho thằng No ăn. Mẹ và No vui là em vui rồi".



Vợ tôi Nguyễn Thị Kim Hạnh, một cô gái Huế nhà ở Vỹ Dạ. Thời thơ ấu, Hạnh ở trong ngôi nhà bề thế. Nhà chính gồm ba gian lớn và hai gian nhỏ. Nhà dưới gồm một dãy liên tiêp năm gian nhỏ. Gian giữa nhà chính là phòng khách, với bộ "xa lông" tròn bằng gỗ có bốn ghế dựa chạm đá cẩm thạch. Trong gian thờ đạt chiếc khám thờ chạm trổ tinh vi với đây đủ bài vị thẻ bài của ông bà tổ tiên nhà tôi, ngoài ra hai bên tường còn treo hai vòng cườm có ảnh về ông bà nội Hạnh.



Tường của gian nhà chính được trang hoàng bởi những tranh thêu của Tàu trình bày cảnh Ngư, Tiều, Canh, Mục. Chính giữa bức tường phòng khách có treo bức sơn mài, Bà Triệu cỡi voi ra trận. Cách tường non thước đặt một cái sập gụ đen tuyền, trên sập chỉnh chệ một chiếc hộp tộ gỗ mun, khảm xà cừ.



Trên tô điểm mấy cánh hoa đồng tiền thanh thoát trong dĩa thuỷ tinh. Cổ nhất là cái bàn bằng mâm đồng hình bát giác, khắc chữ Nôm và chạm nhiều hoa văn. Hạnh con nhà gia giáo, nề nếp. Thuở âu thơ có cúng thôi nôi, Hạnh đã bốc cây bút đầu tiên. Điều đó khiến ba mẹ tôi nghĩ rằng lớn lên Hạnh học hành thông minh, do vậy ba mẹ Hạnh đã tổ chức ngày lễ khai tâm cho Hạnh. 



Ngày được chọn là ngày mùng hai Tết. Người được mời để cầm tay cho Hạnh viêt chữ đầu tiên là cô Công Huyền Tôn Nữ Phùng Khánh, cô gái hàng xóm đang học Đại học Sư phạm, người mà ba mẹ Hạnh cho là thông minh đạo đức hơn người. Cô Phùng Khánh mặc một chiếc áo dài màu trắng. Trên bàn học có cắm hoa hồng vàng nhạt, trong phòng thoang thoảng mùi trầm hương. Cô cầm tay Hạnh nhẹ nhàng đồ lên tờ "pơ lua" trắng tinh một chữ "Mẹ". Cô nói với ba mẹ Hạnh: "Nếu không có mẹ đứa trẻ sẽ rất khổ sở khi vào đời, em nó là gái  sau này cũng sẽ làm mẹ". Lòng thương mẹ và sự ao ước làm mẹ in sâu trong Hạnh cho đến bây giờ. Nhưng trớ trêu thay cô giáo dạy chữ “Mẹ” đầu tiên cho Hạnh trở thành Ni sư Thích Nữ Trí Hải. Sau này, Ngài viên tịch trong một chuyến đi làm từ thiện. 


Lễ Thành Hôn của Kim Hạnh và tác giả. 



Tôi đã có đời vợ. Vợ tôi bỏ tôi và bốn đứa con. Tôi toe tua cơm áo giữa đời giông gió. Tôi lại lấy vợ, vợ tôi là cô giáo Hạnh, khi ấy Hạnh 39 tuổi. Với tuổi này, thời gian đã gọt giũa đến nguội lạnh những háo hức, khát khao của người phụ nữ. Hạnh đang sống ổn định và bình lặng với nghề gõ đầu trẻ. Gặp tôi, Hạnh thương cảnh gà trống nuôi con, thương lũ con tôi đầu xanh không mẹ. Tôi đem đến cho Hạnh chùm hạnh phúc muộn màng lúc lỉu trái đắng! Hạnh vui vẻ chấp nhận, cùng tôi đi dưới bóng nợ nần.

Không ngờ cuộc đời lận đận truân chuyên của tôi lại có duyên lành. Hạnh đi dạy học giúp tôi, nuôi các con riêng của tôi thành người. Trong mục: “Người tốt việc tốt” của Báo Thừa Thiên Huế số 962, ra ngày 02/06/1997, nhà báo Đinh Hoàng Xuân Hồng đã viết: “Trong hội nghị tổng kết “Giỏi việc trường, đảm việc nhà” của ngành giáo dục tỉnh, tôi chú ý đến cô giáo… nụ cười cũng buồn nhưng thật đôn hậu. Chị là Nguyễn Thị Kim Hạnh… người mẹ của 5 đứa con (trong đó có 4 đứa con riêng của chồng) luôn tất bật, vất vả, phải dạy thêm, chi tiêu tằn tiện mới trang trải đủ cho cuộc sống của gia đình… Khi tôi đến thăm gia đình chị, tôi đều nghe bọn trẻ gọi chị bằng mẹ một cách trìu mến…”.

Sạu này Hạnh hộ pháp cho tôi tu tập. Hạnh phát tâm bậc thánh…nuôi mẹ tôi 84 tuổi và đứa con riêng của tôi bị tâm thần phân liệt, tên No. Vợ tôi và hai cô em dâu thứ sáu, thứ tám chung sức chăm sóc mẹ. Nhưng chuyện giặt áo quần, cơm nước, thuốc thang hàng ngày và tắm giặt cho mẹ chỉ một mình Hạnh có đủ tâm từ mới làm nổi.

Có lần tôi chảy nước mắt khi Hạnh đưa tay trần giặt quần bị bệnh trĩ cho mẹ. Một thau nước bẩn làm tôi rùng mình. Hạnh  nói: “Máy giặt không sạch, em phải vò tay”. Một cô em chồng thấy Hạnh săn sóc mẹ, cô đã không săn sóc mẹ, cô còn nói: “Đó là nghiệp!”. Hạnh bảo: “Cô nghĩ nuôi mẹ cha là nghiệp, còn tôi cho đó là phước. Phước của cô nhường cho tôi, tôi nhận. Nuôi con hư mới là nghiệp. Nuôi cha mẹ, dù đội cha mẹ trên hai vai, cha mẹ đại tiểu tiện lên đó cũng là phước báu”. 

Ngày vẫn ngày qua, Hạnh đều đặn bưng cơm nước và thuốc thang hầu mẹ, thi thoảng tắm giặt quần áo, ra, màn, hớt tóc cho mẹ. Hạnh nói: “Nhìn mẹ ăn, cũng như cho thằng No ăn. Mẹ và No vui là em vui rồi”. Bà con phường Trường An, Tp.Huế ai cũng khen. Và, anh C… công an phường thường chào vui Hạnh: “Chào mẹ anh hùng”.

Sau khi về hưu, Hạnh vẫn làm lụng siêng năng, cần cù nuôi con trai học Đại học Sư phạm năm thứ 3, nuôi con gái học lớp 9. Hai con đều học giỏi và ngoan. Đối với mẹ chồng Hạnh xứng là CÔ CON DÂU HIẾU THẢO hiếm hoi của thế kỷ 21 này; với xã hội Hạnh còn giáo viên từ thiện, “Bồi dưỡng kiến thức cho các em nghèo vượt khó thuộc Hội Bảo trợ trẻ em tỉnh Thừa Thiên Huế”.

Thật là công đức vô lượng! 

Tịnh cốc  Tây An
Nguyễn Nguyên An, số 50 Trần Thái Tông, phường Trường An, Tp.Huế






No comments: