Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, August 30, 2018

CHỐN XƯA, Thơ: Hồng Thúy, Nhạc: Lâm Kim Cương, Ca sĩ: Ngọc Mỹ , Hòa âm: Đỗ hải

READ MORE - CHỐN XƯA, Thơ: Hồng Thúy, Nhạc: Lâm Kim Cương, Ca sĩ: Ngọc Mỹ , Hòa âm: Đỗ hải

YÊU THƯƠNG TRAO LỜI ... - Phan Nam




Yêu thương trao lời…
Phan Nam đọc thơ Đinh Thị Như Thúy

Sau các tập thơ Cùng đi qua mùa hạ (NXB Văn nghệ 2005), Phía bên kia cây cầu (NXB Phụ nữ 2007) & Ngày linh hương nở sáng (NXB Hội nhà văn 2011) được trao nhiều giải thưởng văn chương uy tín, tác giả Đinh Thị Như Thúy tiếp tục ra mắt tập thơ mới Trong những lời yêu thương (NXB Hội nhà văn 12.2017). Đây là cuốn sách nằm trong kế hoạch sách Nhà nước đặt hàng hằng năm nhằm tôn vinh ghi nhận hơn nữa những đóng góp thiết thực, hiệu quả trong lao động sáng tạo nghệ thuật, của các nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cứu lý luận phê bình vào sự nghiệp văn hóa, văn nghệ của đất nước.

Nhà thơ Đinh Thị Như Thúy

Với 62 bài trong gần 200 trang in, chủ yếu là thơ tự do và thơ văn xuôi, nhà thơ Đinh Thị Như Thúy đã thổi một mạch ngầm trong trẻo, dịu dàng với những dòng thơ tươi mới, quyết liệt, ngập tràn sự khai phá, táo bạo. Mang sứ mệnh kiến tạo giá trị thi ca xuất phát từ những yêu thương tự trong sâu thẳm, tác giả làm sống dậy linh hồn đất đai, từ thực thể đến tâm thức, với những ám ảnh lạ lùng, sâu sắc và cũng không kém phần thi vị. Những bông hoa trắng ẩn hiện từ xa xôi vang vọng tiếng gọi tự do, từ đại ngàn đến thành thị chỉ như một giấc mộng dài, đánh thức đất đai xứ sở: “Vẻ đẹp đó. Quá chừng tinh khiết và lộng lẫy. Làm con người choáng váng. Thấy mình sao trần tục. Một ước muốn gột rửa bất chợt dâng đầy/ Là vậy. Bạn biết không? Sự cứu rỗi của cà phê không chỉ ở trong trái chín. Trong từng giọt sậm thơm lừng mỗi sáng/ Mà ở đây. Cả trong mùa tưới. Mùa hoa. Trong đất đai nồng nã. Trong ngọn gió hoang. Mang nỗi nhớ bay đi. Vượt trùng trùng xa ngái. Tìm đến một người” (Hoa trắng tháng hai, trang 27). Đọc thơ Đinh Thị Như Thúy, thực khó định vị chính xác chúng ta đang ở đâu, những không gian nối tiếp nhau, mở ra vô tận, trong từng ánh mắt, từng hơi thở, từng cử chỉ, từng cái động chạm. Dường như những biến động trong thơ chị lạ lùng, tràn đầy tinh tế, cứ ẩn hiện chập chùng như sương, như gió, như mây, như nước, chẳng mang hình hài cụ thể nhưng vẫn mang lại cảm giác ấm áp, bao dung và nhân hậu. Nhà thơ Phan Hoàng từng nhận xét: “Từ vùng đất Tây Nguyên, từ khu vườn của mình, Đinh Thị Như Thúy đã cất lên tiếng thơ trong trẻo như suối nguồn, huyền ảo như đại ngàn, nghiêm cẩn như bảng đen phấn trắng, mang đến cho nền thơ Việt đương đại một ánh chớp, một giấc mơ đẹp và quyến rũ”. Sinh ra và lớn lên ở mảnh đất thi ca Thừa thiên Huế, chị có khoảng thời gian dạy học ở Tây Nguyên, năm 2012 chị chuyển về công tác tại Liên hiệp các hội VHNT Đà Nẵng. Đến với thành phố bên bờ sông Hàn không lâu, chị đã phát lộ miền tâm tưởng cao đẹp với nhiều khát vọng thầm kín: “Thường đi dọc sông Hàn mỗi sớm mai/ Thời khắc vắng/ Đón ngọn gió đến từ bờ Đông/ Ngọn gió ăm ắp ánh mặt trời/ Ban mai/ Sông Hàn trắng/ Vẫn thương làm sao những vòm cây xa xôi/ Khu vườn thiếu hơi thở/ Lặng/ Dịch chuyển không làm nên ngăn cách/ Sông Hàn ban mai kéo một vệt sáng/ Cơn rùng mình bén ngọt/ Cắt vào ngày” (Ban mai đi dọc sông Hàn, trang 99).
Nỗi u hoài thế nhân vận vào đôi mắt nữ sĩ, cứ quấn lấy không rời, không đành tâm dứt bỏ, đành buông xuôi cảm xúc dưới những hơi thở khác, những sự sống khác, khoảnh khắc khác, tưởng như thật gần gụi nhưng lại hóa xa xôi: “tôi thuộc về giọng nói thì thầm trong tôi”. Định hình phong cách theo con đường của một người mê đắm với thi ca, nhưng chị là vô cùng tỉnh táo trong những lời yêu thương gửi trao đến độc giả, đến công chúng, dẫu đôi khi rơi vào cảm tính cá nhân, tuy nhiên điều đó càng minh chứng sự sắc sảo trong thơ chị, những con chữ được viết ra từ gan ruột, từ đáy lòng: “Ta chờ tiếng thì thầm/ Chờ hơi thở gấp/ Chờ một động chạm để tỏ bày cảm xúc/ Sao tất cả luôn quá chừng xa xỉ/ Cô độc níu bàn tay ta lưng chừng/ Không cho phép/ Chẳng điều kỳ diệu nào có thể xảy ra/ Sao chúng ta chạm mặt nhau chỉ để rời xa/ Sao cứ muốn trốn nhanh về nơi trú ẩn/ Vùi mặt vào gối chăn/ Tìm dấu vết chính mình/ Nghe đơn côi chảy rùng rùng trong máu/… / Đau đớn thú nhận đời sống thật quá buồn” (Chưa bao giờ ta đến được giấc mơ của nhau, trang 57). Tầng tầng lớp các câu thơ đa nghĩa dẫn chúng ta đến một miền thơ nhiều gập ghềnh, khúc khuỷu nhưng cũng tràn đầy hoa thơm trái ngọt, ở đó không gian, xúc cảm tưởng chừng mong manh dễ vỡ, man mác u buồn nhưng cũng lấp lánh sắc màu, sắc màu của cái đẹp, sắc màu của tình yêu. Tác giả sử dụng nhuần nhuyễn nghệ thuật tu từ “phép điệp” tạo nên phong cách thi ca riêng, thú vị và độc đáo. Những bài thơ với trùng trùng điệp điệp thi ảnh, âm thanh gợi lên cõi giới thẩm mỹ đẹp đẽ, trong trẻo lạ lùng đã cho thấy những nỗ lực đáng ghi nhận của tác giả nhằm chuyển tải đến bạn đọc những khao khát tìm kiếm, tỏ bày, những lời trao gửi yêu thương: “Những tiếng gọi như tan vào khoảng rỗng/ Sương dâng mịt mờ/ Suốt một ngày dài một đêm dài/ Một ngày dài một đêm dài/ Rồi ngày dài rồi đêm dài tiếp nối/ Những tiếng gọi cứ tan vào khoảng rỗng/ Sương dâng mịt mờ/ Chỉ cây/ Và cây/ Và cây/ Những cây trổ mầm xanh bên cầu/ Những cây trơ trụi lá/ Những cây nứt ngang thân mềm rễ đỏ/ Những cây ngơ ngác đơm hoa/ Nhẫn nại đứng im lìm trong màn sương bủa vây như sữa/ Chỉ cây/ Và cây/ Và cây/ Đầm đìa chảy/ Từ lá từ thân/ Những dòng nước mắt trong suối lạnh/ Chỉ cây/ Và cây/ Buồn bã chịu đựng/ Chỉ cây/ Và cây/ Vẫn những tiếng gọi như tan vào khoảng rỗng/ Vẫn sương dâng mịt mờ/ Suốt những ngày dài những đêm dài/ Vẫn chỉ cây/ Và cây/ Và cây/ Bất lực/ Cháy những đốm lửa rưng rưng trong ký ức (Cây trong sương, trang 145).  Với chỉ hai hình ảnh chỉ “cây” và “sương”, tác giả đưa ta lạc vào chốn mê hoặc trong cõi giới thi ca đầy ngọt ngào và quyến rũ, tác giả luôn tạo ra khoảng trống bất tận để độc giả được hòa mình vào tâm hồn của tác giả, cùng hòa nhịp và cùng đồng điệu. “Đốm lửa” trong thơ Đinh Thị Như Thúy chính là đốm lửa của niềm tin và hy vọng, của sự dâng hiến cháy bỏng, của yêu thương vẫy gọi từ xa xăm diệu vợi. Còn rất nhiều điều đặc biệt trong tập thơ khá dày dặn “trong những lời yêu thương” được xuất bản lần này, đưa chúng ta khám phá mọi ngóc ngách của con chữ từ khi được gieo trồng đến khi “mọc như một kiêu hãnh lặng câm”.
Đà Nẵng, những ngày bên ly café, tháng 8.2018
PHAN NAM.




READ MORE - YÊU THƯƠNG TRAO LỜI ... - Phan Nam

QUÊ MIỀNG - Thơ Chu Vương Miện





Tên thật: Nguyễn Văn Thưởng
Bút hiệu khác: Phương Hoa Sử
Sinh năm1941, tại Phục Lễ, Thủy Nguyên, tỉnh Kiến An.(Nay thuộc Hải Phòng). Từng sống ở Quảng Trị.
Hiện cư ngụ tại Rancho Cucamongo, Cali., USA.





QUÊ MIỀNG

quê miềng Ba Bến nông hều
bè tre bè nứa ngược chiều nước lên
nhìn về Bồ Bản, Trung An
làng chài làng biển con thuyền con cua

nhìn nhau dư tháng đủ mùa
đủ năm chưa chẵn nên chưa ngỏ lòng
Một vòng xuân hạ thu đông
anh theo lính trận nhiều năm trụ rừng

mới hay em đã có chồng
làm dâu xứ nẫu tháp đồng tháp thau
tháp vàng tháp bạc chộ nhau
mà ta hai ngả sông Cầu sông Ba

quê miềng ngoài nớ bao xa
anh về thăm lại Đông Hà phố xưa
con sông qua những men dừa
đường xuyên Lào Việt còn bưa tiếng gào

tình anh phơi áo bên rào
gió bay lật đật mặt ao bèo nhèo
Hạnh Hoa còn đứng vói theo
hoa xoan nở tím bên hào lũy xưa

tình ta mưa gió cợt đùa

                    Chu Vương Miện


READ MORE - QUÊ MIỀNG - Thơ Chu Vương Miện

HỌC LẠC, BÈO LỤC BÌNH - Thơ Chu Vương Miện






HỌC LẠC

ủa ủa giống gì chẹo
ờ ờ chó mắc lẹo
hai bên hai cái đầu
ở giữa đánh xà nẹo
-
đất mất nhà không còn
mỗi người tránh mỗi nẻo
kẻ theo Tây
kẻ theo Ta
người theo Chà Và
người Trung Hoa
-
cứ tối gà lên chuồng
cứ rạng đông gà gáy sáng
không cần đồng hồ
giờ vẫn đúng
cứ giữa tháng trăng tròn
và cuối đầu tháng
trăng méo
cứ xuân là ấm
cứ đông là rét
chả khác gì ?
sáng mưa chiều tạnh


BÈO LỤC BÌNH

gió chiều nào trôi chiều ấy
đón gió trở cờ
xưa sao nay vậy
cũ cà lơ phất phơ
nay mã tà thầy chú
trên bờ kiến ăn cá
dưới nước cá ăn kiến
rừng nào cọp đó
ăn cây nào rào cây đó
thời giờ sao sống vậy
chim khôn lựa cành mà đậu
người khôn chọn chúa mà thờ
bây giờ thế kỷ 20
đâu còn có kẻ nào khờ ?
-
còn nước còn tát
còn sống 1 ngày
là còn khí tiết
heo gà ăn chờ giờ mang giết
con người khác con vật
miếng ăn là miếng nhục
quốc phá gia vong
sống không ra sống
chết không ra chết ?
-
trăm năm trong cõi con gà
cục ta cục tác gáy qua qua ngày
vui buồn sống thác mặc bay
vừa vỗ cánh gáy chết ngay đứ đừ
trăm năm trong cõi con rùa
trong đền trong miếu đôi bia cho người
cũng không là chỗ hạc ngồi
thân rùa bám đất muôn đời an thân
thương thay phần đã có phần



CHU VƯƠNG MIỆN

READ MORE - HỌC LẠC, BÈO LỤC BÌNH - Thơ Chu Vương Miện

ĐÊM LẶNG - Thơ Phạm Tường Đại



         Nhà thơ Phạm Tường Đại
       (1930 - 2008)



ĐÊM LẶNG

Uống cả canh dài trong rượu mạnh
Mà hồn vẫn tỉnh suốt đêm thâu
Chẳng lo lời mẹ dằn đêm lặng
Lo em khắc khoải giữa u sầu

Anh còn biết nói gì hơn nữa
Khi lòng em mang nặng tủi hờn
Đời em ai bảo đời vô vị
Mà búp hương tình cứ héo hon

Có chuyện em chưa nói nửa lời
Mà anh đã hiểu tận sâu khơi
Cầm tay, anh tưởng tim em đó
Bật giữa tim đời đón khổ vui

Nỗi khổ đời em hòa năm tháng
Niềm vui may chỉ phút giây thôi
Cái nợ trần gian còn buộc mãi
Trách móc nhau chi, chết nửa rồi

Hãy xẻ cho nhau chút khổ đau
Dẫu hồn anh tỉnh suốt đêm thâu
Cho mùi năm tháng còn thi vị
Cho mảnh hồn em vợi nỗi sầu

                   Phạm Tường Đại
                            (1978)

READ MORE - ĐÊM LẶNG - Thơ Phạm Tường Đại

HỎI THU, NHỚ... - Thơ Tịnh Đàm



    Nhà thơ Tịnh Đàm



HỎI THU

Mùa này,
               Gió vẫn lao xao
Cơn mưa bất chợt...
Rớt vào mộng du.

Tháng hè qua,
Chớm sang thu ?
Để mưa về,
Khát...
Lời ru cuối chiều !


NHỚ...

Rộn tim,
Bởi nỗi nhớ em.
Ngày xưa ơi...
Vẫn dậy men tình đầu.

Người phương trờ,
Có xa đâu ?
Gần trăm cây số...
Lại sầu mắt trông !

Nhớ thương,
Rồi cũng như không !
Niềm riêng,
Giờ gửi gió lồng chân mây !

TỊNH ĐÀM
(Hóc Môn, TP.H CM)

READ MORE - HỎI THU, NHỚ... - Thơ Tịnh Đàm

VỌNG TƯỞNG BÌNH YÊN - Thơ Đỗ Anh Tuyến





VỌNG TƯỞNG BÌNH YÊN

Cả thế giới đang gào thét tên em
Chỉ riêng anh âm thầm và vẫy gọi
Bình yên về trào dâng trong vọng tưởng
Suốt bốn mùa em vẫn chỉ là em.

Cả thế giới đang khao khát yêu em
Chỉ riêng anh là lao xao nức nở
Nụ thanh xuân ngọt ngào và rực rỡ
Đêm trái mùa chẳng có một giọt sương.

Còn lại em giữa thế giới yêu đương
Anh hát khúc du ca quạnh quẽ
Trên chuyến đò chỉ mình anh lặng lẽ
Làm Trương Chi đưa tiếng khóc vào bờ.

Nàng Mị Nương vẫn vô cảm thờ ơ
Em đi lại giữa muôn trùng khói nhạt
Niềm vọng tưởng bình yên anh khao khát
Chảy vào đời những kí ức loanh quanh.

ĐỖ ANH TUYẾN
Địa chỉ: Khu Cộng Hòa, thị trấn Thanh Nê,
huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình

READ MORE - VỌNG TƯỞNG BÌNH YÊN - Thơ Đỗ Anh Tuyến