Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Sunday, December 24, 2017

MƯA XUÂN - Thơ Nguyễn Đại Duẫn

Tác giả Nguyễn Đại Duẫn và cháu nội.


MƯA XUÂN

Những hạt mưa rơi dịu êm như lời ru của mẹ
Lất phất nghiêng nghiêng mỏng manh se sẽ
Đọng  trên cánh hồng long lanh đến thế
Để ngọt ngào gợi nhớ một tình yêu

Những hạt mưa rạo rực trong ngọn gió chiều
Mang tình yêu mùa Xuân trần đầy sức sống
Mà e ấp vụng về lóng ngóng
Giọt nước mắt của Trời trên đôi môi thẩn thơ
                                                         
Từng hạt rơi bay bay  mỏng tang như tơ
Mà dịu dàng như đang thầm thì với Đất  
Là nụ hôn của Trời với nhân gian
sau năm ròng xa cách
Ấm lên niềm khao khát yêu thương

Từng hạt nhẹ rơi như đang vương vương
Điểm tô muôn hoa thắm tươi rực rỡ
Khi nắng về mơ màng trước gió
Càng lung linh như dát trải kim cương

Ôi! Những giọt mưa Xuân se sẽ khiêm nhường
Rơi vào lòng Đất cho thắm cành hoa trái
Cho cuộc sống bình yên, cho đời vui trẻ lại
Cho tình yêu nồng nàn mãi mãi với mùa Xuân

Nguyễn Đại Duẫn
CTV Bản Tin Trường Sơn;
Tiểu khu 5, thị trấn Quán Hàu.
huyện Quảng Ninh, tỉnh Quảng Bình



READ MORE - MƯA XUÂN - Thơ Nguyễn Đại Duẫn

ẤM ÁP MÙA NOEL - Truyện ngắn Phan Trang Hy



            

ẤM ÁP MÙA NOEL

Truyện ngắn Phan Trang Hy

       Mấy hôm rày, cứ mưa. Trời chớm lạnh. Nhìn đồng hồ đã 7 giờ sáng, thế mà Dao cứ tưởng còn sớm lắm. Hôm nay chủ nhật, dậy từ lâu, vẫn còn nằm trên giường, cô như tự thưởng cho mình chút thảnh thơi. Gác chân trên chiếc gối ôm, cô lại nhắm mắt, tận hưởng thời gian trôi. Cả căn phòng chìm theo con mắt. Cô tự ru mình. Bên tai cô vẳng tiếng nhạc Giáng Sinh. Dù không có đạo, nhưng Dao vẫn thích Noel. Cô tự nhủ gần đến Noel rồi! Cô thấy những mùa Noel chạy theo ký ức, những mùa Noel trôi như những chiếc xe tuần lộc chở ông già Noel phát quà cho con trẻ.
       Những giấc mơ qua, giấc mơ của tuổi thơ, giấc mơ cả trẻ em và người lớn trên thế giới này hát ca mừng an bình đến với thế gian đưa Dao về thời đi học. Biết bao buồn vui, hờn giận, yêu thương cuốn cô vào giấc mộng tuổi học trò. Dao nhớ lại Hàn Ni, cô bạn học cùng lớp thời trung học. Hàn Ni có đôi mắt rất đẹp và hiền. Nhiều đứa khen đôi mắt ấy giống đôi mắt Đức Mẹ. Quả thật, đến giờ, Dao vẫn không thể quên đôi mắt của Hàn Ni. Có lẽ gia đình Hàn Ni theo đạo Thiên Chúa nên cô có đôi mắt đẹp và hiền như thế! Có lần, nhân Noel, Hàn Ni tặng các bạn trong lớp mỗi bạn một thiệp mừng Giáng Sinh do chính Hàn Ni tự làm. Cái quý là ở chỗ đó. Gần 50 bạn trong lớp chớ đâu phải ít. Mà mỗi thiệp mỗi khác, dù cùng kích cỡ, nhưng hình vẽ và lời chúc khác nhau. Dao nhớ lời chúc của Hàn Ni ghi trong thiệp: “Nguyện cầu an bình trong Thiên Chúa!”. Tấm thiệp ấy, Dao vẫn giữ, đặc biệt mỗi lần Noel đến, cô lại lấy ra treo trên cây thông như nhớ lại một thời mộng đẹp thanh xuân.
       Dao lại nhớ những lời đồn đoán về Hàn Ni. Nào là sau lần chúc Giáng Sinh năm ấy, Hàn Ni đỗ tú tài, rồi vào đại học, rồi ra trường. Tưởng Hàn Ni sẽ kiếm công ăn việc làm, xây dựng gia đình, nhưng rồi cô lại đi tu. Và qua quá trình nỗ lực tu tập, Hàn Ni trở thành ma-sơ. Kể từ đó Dao không có tin tức gì về Hàn Ni.
       Rồi Dao lại nghĩ về mình. Gần 30 tuổi chứ đâu phải ít. Mối tình đầu có còn đọng trên môi? Không biết cớ sao mối tình thuở sinh viên lại vụt qua. Dao và Thiết yêu nhau vào 2 năm cuối đại học. Làm sao Dao quên được những con đường thân quen ở Đà Nẵng từng in dấu chân của hai người. Nào là đường Bạch Đằng với nắng nhuộm vàng buổi mai đầy nắng; nào là ly cà phê cóc thơm nồng buổi chiều mưa bên giáo đường chiều thứ bảy; nào là những ly kem mát ngọt giữa cái nóng phố đông. Rồi nào là những buổi học trên giảng đường của đại học Bách Khoa, nào là những lần đi chơi Suối Đá ngắm mây nước Sơn Trà, rồi đi Hội An vào những đêm rằm đi dạo, nghe bài chòi, ăn chè ngắm trăng trên sông Hoài… Tất cả chỉ là kỷ niệm.
       Chợt, điện thoại reo. Vẫn nằm, Dao cầm điện thoại, nhìn, biết đó là Chi gọi.
       “Mi biết giờ mấy giờ chưa? Tám giờ rồi đó! Còn ngủ nướng hả con kia! Nhanh lên, tụi tau đợi mi ở cà phê Cố Quận”.
       “Tau tưởng mấy đứa bay quên tau chứ? Tau dậy đây”.
       “Nhớ nhanh lên nghe! Có cả anh chàng mà bọn tau giới thiệu cho mi đó. Nhớ cho đẹp đẹp đó nghe!”
       Dao miễn cưỡng ừ ừ.

        ***
       Dao vội vội đánh răng, rửa mặt, vệ sinh. Rồi trang điểm, chọn cái váy sao cho hợp với thời tiết. Mất hơn nửa tiếng chứ đâu phải ít. Ngày thường, cũng chừng ấy việc trước khi đi làm, nhưng sao giờ, Dao cảm thấy như đóng kịch. Không đóng kịch là không được. “Quen sợ dạ, lạ sợ áo quần” mà! Mới gặp người lạ lần đầu, ấn tượng để lại cho họ là gì? Bài học sơ đẳng trong giao tiếp như bắt cô phải làm cho trọn vai diễn của mình. Quả thật, trên đời này, một người phải đóng nhiều vai diễn trong những thời khắc khác nhau. Đóng vai cho chính mình, cho quan hệ tha nhân. Không ai có thể đóng thế vai diễn của cô cả. Người ta có thể chỉ nói về cô, bình phẩm về cô. Nói tốt, xấu, hay, dở về cô; chứ không thể thế cô làm chuyện tốt, xấu, hay, dở… Kể cả Chi và mấy đứa bạn cùng cái anh chàng nào đó đang đợi cô sáng nay cũng không thể đóng vai cô. Họ đang đợi cô diễn và đợi cái kết của vở diễn như họ mong đợi. Mà kết cuộc vở diễn như thế nào đây khi cô không thể mường tượng về cái kết của kịch bản. Có thể cái kết như thế này, như thế khác, như thế kia, như thế nọ. Chọn cái kết nào đây? Trong lòng cô, là cô mong cái kết sẽ đến như trong cuộc hẹn. Và rồi, nếu thuận buồm xuôi gió sẽ yên bề gia thất. Liệu cái kết như cô mong, như Chi và các bạn cô mong, kể cả cái anh chàng kia nữa?

       ***
       Rồi cuộc hẹn cũng qua. Những lời chọc ghẹo của Chi và các bạn cũng qua. Chẳng đâu vào đâu cho cuộc gặp với anh chàng nọ. Tự dưng, Dao thấy mình chẳng có tí rung động, một tí tình cảm gì với chàng ta. Hình thức cũng được. Còn tính tình, ai mà biết. Thế nhưng, trực giác như mách bảo rằng Dao và anh ta chẳng là gì của nhau. Và quả thực như vậy. Suốt cả thời gian ở cà phê Cố Quận, họ chẳng nói gì với nhau, chẳng qua nói chuyện để mà nói. Họ không ngượng, không e dè trong trò chuyện. Nói chuyện như thế, chẳng đọng chút gì cho nhau. Kể cả lời nói bóng gió của Chi vẫn chỉ là gió thoảng qua. Chẳng ai thèm nhắc lại. Dao thấy thái độ thờ ơ của anh ta và cô cũng cảm được chính cô cũng có thái độ thờ ơ ấy. Mà đã thờ ơ thì chắc là chẳng cần nhau.
       Lời bài hát vẫn nhè nhẹ. Dao nhẩm hát theo… “Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động/ Làm sao em biết bia đá không đau/ Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng/ Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”.
       Chi đánh thức dòng tâm thức của Dao chìm đắm trong lời bài hát: “Mi, thấy không? ‘Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau’. Còn mi tính sao đây?”. Nghe bạn nói thế, Dao chỉ cười trừ cho qua chuyện.
       Giờ ngồi mở mạng tìm những bản nhạc về Giáng sinh. Bài thánh ca “Hang Bêlem” vang lên nhè nhẹ: “Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời/ Chúa sinh ra đời nằm trong hang đá nơi máng lừa/ Trong hang Bêlem, ánh sáng tỏa lan tưng bừng/ Nghe trên không trung tiếng hát thiên thần vang lừng”… Bài hát như đưa Dao về thời hơn 2 ngàn năm trước. Dao như thấy hình ảnh Chúa Hài đồng xuống trần vì loài người. Rồi, thấy cả Chúa hồi 12 tuổi đang tranh luận với các học giả Do Thái giáo, thấy cả hình ảnh Người đi rao giảng và chữa bệnh khắp xứ Ga-li-lê. Rồi Dao thấy Chúa bị bắt và bị xét xử, thấy cả khi Người bị đóng đinh trên thập tự giá và cả lúc Người sống lại và lên trời.
     Dao tự nhủ là Noel gần đến rồi! Còn chuyện chi đến thì nó đến, tính làm sao được. Dao không tiếc cho buổi gặp khi sáng. Dù sao cũng được gặp bạn bè. Thế là cũng được chút vui dù là trong chốc lát. Còn giờ phải tiếp tục vui thôi. Phải chuẩn bị chờ đón một mùa Noel nữa thôi.

       ***
       Trong phòng khách, cây thông Noel được Dao chăm chút trang trí. Nào là những quả bóng đủ màu, nào là dây kim tuyến, đèn màu, đặc biệt là những hộp quà, những thiệp mừng Giáng Sinh được Dao đặt ở vị trí thích hợp. Tấm thiệp của Hàn Ni tặng ngày nào vẫn được Dao gìn giữ và treo ở vị trí thích hợp.
       Không biết giờ Hàn Ni ra sao? Đang nghĩ về cô bạn ngày ấy thì có tiếng chuông. Dao ra mở cổng. Trước mắt cô là một ma-sơ. Vẫn đôi mắt hiền và đẹp. Hàn Ni đây rồi! Cô ôm chầm bạn. Cô cười trong những giọt nước mắt mừng vui.

       ***
       Mùa Noel năm nay có khác. Dao đón Giáng Sinh tại nhà Hàn Ni. Có cả anh trai của Hàn Ni nữa. Dao nghe nói anh ấy chưa có người yêu. Dao chỉ biết lòng mình an vui trong không khí Giáng Sinh đầm ấm. Một mùa Noel ấm áp đầy tình yêu thương lại về!

Tháng 12/ 2016.

Phan Trang Hy
READ MORE - ẤM ÁP MÙA NOEL - Truyện ngắn Phan Trang Hy

CHỊ TÔI - Thơ Tịnh Đàm

Tác giả Tịnh Đàm


CHỊ TÔI
(Riêng tặng chị Bảng, Quốc Oai, Hà Nội.)

Chị tôi tóc ngả màu sương
Mắt mờ, tay gậy-gầy nương dáng người .
Buồn vui, không nói nên lời
Biết ai chia sẻ, một đời đắng cay!

Giờ đây số phận đặt bày
Đau thương chị gánh - nợ vay trả dần!
Chỉ mong em, cháu an thân
Vết thương lòng cũng nguôi dần tháng năm!

Từ em, ở chốn xa xăm
Một lần thăm, cũng đã thầm nhớ quê. 
Áo cơm còn bận trăm bề
Đành mang tâm sự gởi về... trong mơ.

Chị ơi! cho đến bao giờ
Niềm vui hội ngộ bất ngờ xảy ra?
Cùng mơ  chị nhé... thiết tha
Nghìn trùng rồi cũng gần qua... thơ này.

TỊNH ĐÀM

(HÓC MÔN, TPHCM)
READ MORE - CHỊ TÔI - Thơ Tịnh Đàm

THẤY, CÁI NHÌN NHẬN THỨC / CỘI RỄ NIỀM TIN / TUỔI NÀO VỤNG DẠI - Thơ Lê Thanh Hùng

Tác giả Lê Thanh Hùng


THẤY, CÁI NHÌN NHẬN THỨC

Anh tập kiểm chứng những gì tai nghe
Để bớt hoài nghi những điều mắt thấy
Dây mơ rễ má, sắc màu bóng bẩy
Trói buột, đôi co, tập thể rụt rè ...
                        *
Nên nhận thức đúng, để tránh làm sai
Đâu đó còn như bản năng buông thả
Dòng đời trôi mắc bẫy chiều khúc xạ
Cuộc sống phô bày, giật gấu vá vai
                        *
Sao cứ khát khao sự thật quen nhìn
Dẫu biết đằng sau có điều gì khác
Góc cạnh, giằng xoay lớp đời xô dạt
Huyễn hoặc lần qua, thử thách niềm tin
                        *
Hời hợt sẽ không tồn tại lâu bền
Đời đâu cần cái gì cũng sâu sắc
Quá khứ cài đan tương lai trước mặt
Giũ sạch nỗi buồn ngày tháng lãng quên
                        *
Anh vẫn biết, không thể tốt đẹp hơn
Nếu cứ chằm chặp kể xấu người khác
Khi nghĩa tình đã giờ đây phai nhạt
Thì có còn không - dấu lạ chờn vờn ... ?
                                             V/17
                Lê Thanh Hùng


CỘI RỄ NIỀM TIN

Đau đáu niềm tin
Khắc khoải hoài nghi
Khi lý tưởng
Rùng mình
Phản vệ
Ngước mắt
Quay lại nhìn cội rễ
Khúc hồi quang
Bùng nổ
Xuân thì
                Lê Thanh Hùng


TUỔI NÀO VỤNG DẠI

Đêm
Luýnh quýnh
Chuyện tình vụng dại
Vội vàng rơi
Buông thả trâm cài
Nghe nồng ấm
Bờ môi hoang tái
Ru
Tình đầu
Trắc trở tàn phai ...
                Lê Thanh Hùng

                Bắc Bình, Bình Thuận
READ MORE - THẤY, CÁI NHÌN NHẬN THỨC / CỘI RỄ NIỀM TIN / TUỔI NÀO VỤNG DẠI - Thơ Lê Thanh Hùng