Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, November 14, 2017

CHÀO ĐỜI, BUỒN!, MA! - Thơ Trần Mai Ngân



              Nhà thơ Trần Mai Ngân


CHÀO ĐỜI
Đa đoan là kiếp của người
Buồn thì quấn lấy nụ cười đánh rơi 
Tại sao ta lại chào đời
Để câu thơ mãi ru hời xót xa!

BUỒN ! 
Buồn trên những ngón chân đi
Ngày Xuân đã mất tìm gì cho tôi
Có chăng cái bóng đơn côi 
Cõng tôi về cõi xa xôi cuối trời!

MA! 
Ta rơi trong vũng ưu phiền
Nghiệp oan trái cứ cột miền mông mênh
Mộ bia lập chẳng đề tên
Dốc đời lặng lẽ đêm về làm ma 
Con ma trong cõi ta bà
Tay lần chuỗi hạt... Di Đà xin quên!

                             Trần Mai Ngân

READ MORE - CHÀO ĐỜI, BUỒN!, MA! - Thơ Trần Mai Ngân

TÌNH ĐÃ VỘI QUÊN - Thơ Thủy Điền





TÌNH ĐÃ VỘI QUÊN

Em đi, sắc tím còn đây
Yêu đương đã hết, còn dầy nỗi đau
Nụ cười vẫy gọi lệ trào
Xe hoa pháo nổ… xót nào tang thương
 
Em vui, tôi nỗi đoạn trường
Đi về phố lạ quên đường, lối quen
Ánh hồng che lấp hỏa đèn
Chiếu chăn nệm ấm mấy thèm giường tre
 
Em quên những buổi trưa hè
Quên hàng ghế đá, quán chè năm xưa
Em quên hay buổi nắng mưa
Ta cùng song bước sớm trưa đến trường
 
Em giờ là một cô nương
Áo len, vải lụa giữa đường phố hoa
Em quên những tháng ngày qua
Quên đi tất cả gì là bên nhau.
 
                          Thủy Điền
                         06-11-2017

READ MORE - TÌNH ĐÃ VỘI QUÊN - Thơ Thủy Điền

THI CA THI NHÂN: ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Chu Vương Miện giới thiệu


        


  THI CA THI NHÂN: ĐẶNG XUÂN XUYẾN                                                     Chu Vương Miện giới thiệu


VÀI DÒNG VỀ CHÂN DUNG TÁC GIẢ

Miệt mài viết sách và kinh doanh sách từ những năm mới tốt nghiệp Đại học, đến khi là tác giả của trên 40 đầu sách (không tính các tác phẩm anh in chung hoặc sử dụng các bút danh khác tên thật) ở nhiều thể loại, với nhiều đầu sách ăn khách, như: “Mưu lược giành chiến thắng”, “Những bước đường và thủ pháp làm giàu”, “Tiếng nói của ngôn ngữ, cử chỉ trong giao tiếp”, “Vào chùa lễ Phật - Những điều cần biết”, “Tử Vi kiến giải”, “Tử Vi vấn đáp”..., Đặng Xuân Xuyến thôi viết sách, nghỉ kinh doanh, “tập dần coi thường cái túi tiền vẫn reo vui xủng xoảng để mua lấy những cơn buồn không biết do đâu và cũng không thể dùng tiền mua được.” - (Chử Văn Long), thong dong “dạo chơi” với thơ-văn cùng bạn bè trên mạng.
Làm thơ, viết văn cốt chỉ để “giải tỏa” tâm trạng bức xúc, dồn nén của mình nên Đặng Xuân Xuyến không cầu kỳ trau chuốt câu chữ, không dùng thủ pháp, không đầu tư ý tưởng đặc biệt mà dung dị, mộc mạc như chính hồn cốt của anh mộc mạc, dung dị. Có lẽ vì thế mà “thơ của Đặng Xuân Xuyến thường cô đọng, súc tích, cảm xúc dồn nén, tứ thơ mới, ngôn ngữ giàu hình ảnh so sánh.” - (Duy Toại). Anh làm thơ “không nhiều lắm nhưng mỗi bài thơ của anh như ngón tay chỉ ta nhìn thẳng vào cuộc sống và buộc ta phải suy nghiệm bức tranh hiện thực đó hoặc cho ta hưởng thụ những phút giây sâu nhiệm diễn biến trong tâm hồn nhạy cảm của người thơ.” - (Châu Thạch). Dẫu xuất hiện muộn trên thi đàn nhưng thơ Đặng Xuân Xuyến “đã gây ấn tượng bởi cái giọng điệu sắc lạnh, tốc độ, tứ ý ngồn ngộn tự nhiên, đầy tâm trạng, đủ chân thiện mỹ như: Bạn Quan, Quê nghèo, Tôi nghe, Ru con, Tim đau, Mơ trăng, Tình Nở... Nhất là thơ tình đầy trăn trở.” (Nguyễn Đăng Hành)
Nhà thơ Nguyễn Thanh Lâm, cũng là người anh, người bạn vong niên của anh, đã công tâm khi khái quát về thơ anh: “Thơ của Đặng Xuân Xuyến chưa đến bực tài hoa, mà là thơ của nỗi lòng, tình yêu và sự đớn đau trong tình yêu nâng hồn anh thành cánh chim bay đến phía sau của chân trời tình yêu và trở về với hồn quê.”.
Còn nhà phê bình văn học Châu Thạch nhận xét về thơ Đặng Xuân Xuyến bằng sự cảm nhận của tấm lòng chân thực khi đọc thơ Đặng Xuân Xuyến: “Ta có hai sự rung động cùng một lúc. Đó là sự rung động của con tim yêu chân tình, say đắm và độ lượng. Cùng lúc đó cũng bốc lên trong bầu máu nóng của ta một thứ hương tình cúa thể xác. Hai thứ hương đó quyện vào nhau cho ta sự khoái lạc lạ lùng trong nỗi đau khổ quặn thắt. Khoái lạc vì thơ Đặng Xuân Xuyến như ngùn ngụt ngọn lửa của ái ân thể xác và của âu yếm tinh thần. Đau khổ vì thơ Đặng Xuân Xuyến làm lạnh con tim, nỗi sầu được diễn tả như bông lơn nhưng làm cho người nghe quặn lòng se thắt. Thơ đó không phải là thứ thơ hư cấu. Thơ đó là thứ thơ nở ra như những bông hoa trường trãi được nẩy mầm từ hạt của nó, hạt ấy đã bị vui dập trong bao nhiêu biến động của đời.”                                                                                                   
                                            California, Hoa Kỳ 01.11.2017
                                            Nhà thơ CHU VƯƠNG MIỆN
                                            (Tên thật Nguyễn Văn Thưởng)
                                            Địa chỉ: Bang California - Hoa Kỳ.
                                            Email: chuvmien@yahoo.com


  


TIỂU SỬ TÁC GIẢ

Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến
Tên thường dùng: Đặng Xuân Xuyến
Sinh ngày: 17 tháng 04 năm 1966
Nguyên quán: Đỗ Hạ, Quang Vinh, Ân Thi, Hưng Yên.
Bút danh thường dùng: Đặng Xuân Xuyến, Hạ Vinh Thi,
Đỗ Quang Ân, Thái Đắc Xuân
Đã công tác tại: Viện Sử học ; Công ty Văn hóa Bảo Thắng
Nhà riêng: 7/61 Nguyễn Văn Trỗi, Phương Liệt, Thanh Xuân, Hà Nội.
Blog: //dangxuanxuyen.blogspot.com/

Xin giới thiệu với quý bạn đọc 15 bài thơ của Đặng Xuân Xuyến


TIẾNG KHÈN
(Tặng Vũ Thị Hương Mai)

Nhởn nhơ
Mặc cha giục sang bản bên cho người ta bắt làm vợ
Mặc sương trắng là đà giăng ngõ
Mặc mây chiều quẩn váy lửng lơ
Mặc khèn ai bỏng rộp phồng đêm
Cứ tủm tỉm
Cứ bơi theo dòng suối
Cứ men theo hương lài
Cứ nồng nàn dựa một bờ vai...

Đông
Ừ, đông
Cây bàng trút lá
Vọng chuông chùa xa
Ơ này những là gió
Ơ này là những giấc mơ
Ơ này là mằn mặn tuổi thơ
Kìa! Nửa đêm chụm tay khều lửa
Kìa! Tiếng khèn réo rắt chiều mưa
Kìa!...

Vi vút gió...
Tiếng khèn rơi.

Hà Nội, sáng 25 tháng 10.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


THU LẠNH

Người đã đi rồi, đi quá xa
Bỏ ta ở lại với quê nhà
Hôm nay về lại thăm làng Đá 
Ngơ ngẩn chiều tà ta với ta…

Giếng nước còn trong, bậc đã rêu
Chênh chao chiều vọng tiếng cu gù
Tháng chín thôi mà... sao đã lạnh
Thu vàng vồi vội rải nắng hanh.

Ừ, trách gì đâu, chỉ nhớ thôi
Người đi thì cũng đã đi rồi
Nào ai biết được duyên mà đợi
Mây tím lưng trời, thôi, cũng thôi.

Hà Nội, chiều 20 tháng 10.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


NHỚ MẸ

Lòng quặn thắt
Nhớ những chiều nắng tắt
Kẽo kẹt gánh rau mẹ vội về nhà
Dáng mẹ xiêu xiêu run rẩy chiều tà

Cha ở phương xa
Chúng con còn bé dại
Gánh nặng gia đình trĩu nặng đôi vai
Sương buốt sớm mai
Nắng táp trưa hè nhễ nhại 
Mẹ gửi đồng xa tiếng cười
Mẹ mong đơm mùa trĩu hạt
Nhọc nhằn nhuộm lời mẹ hát

Ngửa mặt nhìn trời tay con nắm chặt
Nước mắt ngược vào tim mặn chát
Con muốn hỏi trời cao
Con muốn cào đất rộng
Đâu là lẽ công bằng
Mẹ một đời nhân hậu thẳng ngay
Sao lắm cơ cực đắng cay
Lặng thầm qua đời mẹ
Tan nát lòng con trẻ

Con về thăm mẹ
Thơ thẩn vào ra hương khói nghẹn ngào.

Làng Đá, 02 tháng 07.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


TRÒ ĐỜI
(Kính tặng nhà thơ Nguyễn Khôi)

Thôi! 
Thì thôi!
Về quê
Ráng “làm người tử tế”
Chính trị vốn lưu manh
Đếch có chữ tình
Biết thế
Nên 
Đếch cần xin xỏ.

Mẹ nó!
Làm người giờ càng khó
Thất thế sa cơ
Đã nản
Còn sợ 
“Truy cùng diệt tận”
Đến hồi mạt vận
Ngã ngựa rồi mới thèm một chữ NHÂN

Hà Nội, sáng 08 tháng 05.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


ĐƯỜNG DÀI
(Yêu mến tặng Huyền Thương)

- Đừng mà. 
Ở lại đi em
Ngoài kia
Trời đã buông rèm từ lâu.

- Chúng mình đến chẳng được đâu
Anh còn khuấy sóng bể dâu làm gì
Thôi thì cứ để em đi
Mười lăm năm nữa còn gì nét xuân
Anh dù vì nghĩa, chả cần
ngó ngơ chi lũ dở đần dở khôn
Trái tim
sợ lắm bước dồn
Thôi.
Em về.
Kẻo lời đồn
khổ anh
Nhà nghèo 
duyên phận mỏng manh
Em neo chữ nghĩa chữ tình với son
Anh dù chẳng vợ còn con
Cố chen em chỉ nước non phận hèn
Dằn lòng rồi cũng phải quen
Thôi.
Em về
kẻo
mờ đèn 
phố xa

- Ờ ...
Thì...
Em trở lại nhà
Khăn đây 
em quấn
Ngõ xa 
đường dài.

Hà Nội, đêm 13 tháng 05.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


CHẤP CHỚI

Có người líu ríu theo chồng
Buông lơi lời hát
Bỏ ngày xuân ngăn ngắt
Thúc nhịp trống dồn...

Se sắt buồn
Ơi người “xe chỉ luồn kim”
Ơi người nhớn nhác đi tìm
Đầu ghềnh cuối bãi
Lời xưa có còn mê mải...

Tìm ai...
Kìa ai... 
Lừng chừng câu hát
Gió gằn ràn rạt
Trời mưa...
Chấp chới cánh diều.

Làng Đá, 21 tháng 04.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


NGƯỜI DƯNG

Đã mòn con mắt lá răm
Lời yêu còn ở ngã năm chửa về
Sập sùi sũng ướt triền đê
Khạo khờ mãi nhuộm câu thề người dưng

Hội làng thì đã lưng chừng
Người dưng ơi hỡi... 
Người dưng
Chả về.

Hà Nội, ngày 09 tháng 02.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


THIẾU NỮ

Ô kìa người ngọc giữa sớm mai
Áo xiêm trễ nải chả chịu cài
Ngực nõn phập phồng ru hồn gió
Bồng đảo in hồng trong mắt ai.

Hà Nội, ngày 05 tháng 02.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


MEN ĐẮNG

Đây men rượu hơn 15 năm trước
Chót nhấp môi ta trượt bước xuống bùn
Ngoái đầu nhìn vẫn hồn lạc chân run
Thon thót sợ vô tình gặp lại.

Ừ ly nữa. Cớ chi phải ngại
Ta cứ say. Mặc thiên hạ phỉnh lừa
Cạn ly này có quên được chuyện xưa?
Đau thương đấy đến ngày nào lành sẹo?

Ừ thì cứ trách ta bạc bẽo
Cứ rêu rao ta ân ái hững hờ
Quá thật thà ta ra kẻ ngu ngơ
Ngớ ngẩn cược đời mình nơi kẻ chợ.

Đau. Đau lắm. Lặn ngược dòng lệ rỏ
Trời cao xa dung dưỡng lũ yêu hồ
Cố vẫy vùng thoát xa khỏi chốn nhơ
Ta chết lặng nửa đời không phân tỏ.

Ừ ly nữa
Ừ thêm ly nữa
Ừ thì say! Ừ quên quãng sống thừa
Quên bóng tà lẩn khuất phía song thưa
Ta cạn chén đón bình minh trước cửa.

Hà Nội, đêm 10 tháng 12.2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


VỀ ĐI EM
(Thương tặng T.T.Q.T)

Về đi em! Về ngắm trăng buông
Câu mái đẩy lèn sâu ký ức
Dựa vai anh ngắm đời rất thực
Cổ tích trầu cau đã hết nhựa rồi.

Em cứ về! Ừ! Một lần thôi
Dẫu nắng bên sông không còn chấp chới
Câu lý ngày xưa dẫu thôi diệu vợi
Ta tựa vai nhau nối lại câu hò.

Em cứ về! Đừng mải đắn đo
Về một lần thôi nằm nghe sông hát
Về một lần thôi rộn đêm gió mát
Nghe tiếng lòng khủa nước đêm trăng

Em cứ về! Ừ! Một đêm trăng...

Hà Nội, đêm 30 tháng 07/2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


CHUNG
(Tặng Quỳnh Hương)

Em có cần anh không?
Nếu cần anh hãy cùng anh chung sống
Gạo nấu chung nồi
Chăn trùm chung gối
Ta chia chung ánh mắt nụ cười...

Đừng ngại em ời...
Giường nhà anh đủ dài, đủ rộng
Chăn nhà anh đủ ấm, đủ nồng
Ta khêu ngọn lửa hồng
Ta nối câu quan họ
Ta bện mây với gió
Kết thành thuyền chơi trăng...

Em sẽ là buồm căng
Anh sẽ là gió lộng
Thuyền trăng mình thơ mộng
Dập dìu giữa biển xanh
Em. Nào, về với anh!

Hà Nội, trưa 25 tháng 04. 2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


EM

Ta gạ em cạn chén
Thế là em cạn ta
Nửa đời ta trễ hẹn
Em nồng nàn đốt ta.

Run rẩy, em ghì ta
Quấn vào ta hoang dại
Thẫn người, ta ngây dại
Uống em từng giọt say.

Trời đất như cuồng say
Ngả nghiêng theo nhịp phách
Nửa đời trai trinh bạch
Em nhuộm ta ngả màu.

Hà Nội, đêm 21 tháng 01 năm 2015
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


QUÊ NGHÈO

Quê tôi nghèo lắm
Vẫn lác đác nhà tranh
Vẫn tiếng thở dài những chiều giáp hạt
Vẫn bát cơm chan mồ hôi mặn chát
Cha cả đời lam lũ
Mẹ một đời chắt chiu
Khoai sắn vẫn len vào giấc ngủ
Tuổi thơ tôi đói ngủ
Thương cánh cò bấu bíu lời ru.


Quê tôi nghèo lắm
Phiên chợ còn èo ợt nghèo hơn
Dăm ba nải chuối
Vài mớ rau tươi
Mẹt sắn, mẹt ngô
Í ới mời chào cao hơn mời cỗ
Lèo tèo dăm người bán
Lẻ tẻ mấy người mua
Ế bán 
Chán mua
Phiên chợ quê xác xơ già cỗi.


Quê tôi nghèo lắm
Lũ trẻ gầy như con cá mắm
Lũ trai mặt mũi mốc meo
Gặm nhấm nỗi đau nghèo khó
Nơm nớp âu lo đời như chiếu bạc
Thương con cò con vạc
Mỏi cổ chồn chân trên đồng đất của mình.


Quê tôi nghèo lắm
Nước mắt rơi từ thời chị Dậu
Tiếng oan khiên từ thời Giáo Thứ
Âm ỉ bủa quanh
Bám đeo đặc quánh
Chiếc cổng làng dựng lên thật đẹp
Sừng sững bê tông cốt thép
Ngạo nghễ tượng đài
Ngạo nghễ trần ai
Chiếc cổng làng thành tai hại
Giam hãm đời người
Tù túng giấc mơ.


Quê tôi nghèo 
Nghèo cả giấc mơ...

Hưng Yên, chiều 29 tháng 12 năm 2014
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


MƠ TRĂNG
(Thương tặng T.T.Q.T)

Em rướn mình hà hít nụ hôn anh
Tê tái lắm. Cuộc tình mình thật tội
Môi khóa môi mà sao xa vời vợi
Đêm cuống cuồng khỏa lấp nỗi chơi vơi.

Anh vùi mình giấu vội lệ rơi
Tim rời rã giữ cõi hồn trống vắng 
Câu yêu đương nửa chừng nghẹn đắng
Đêm rã rời lẩn khuất ánh trăng thanh.

Anh ngại ngùng khi em chợt hỏi anh
“Anh hạnh phúc hay chỉ lời chót lưỡi”
Biết nói sao để không thành giả dối
Rưng rức buồn... 
Day dứt giấc mơ trăng.

Hà Nội, đêm 02 tháng 09 năm 2014
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


RU CON
(Với con yêu Đặng Tuấn Hưng)

Con mỗi ngày mỗi lớn
Mình mỗi ngày mỗi già
Tóc đầy thêm sợi bạc
Đêm trở mình nhiều hơn.

Lặng nhìn con nằm ngủ
Ngổn ngang mối tơ vò
Ầu ơ... Thương cái ngủ...
Giấu nỗi buồn trong thơ.

Giận “người lớn” dạy hư
Khiến con thơ phải khổ
Con níu vào giấc ngủ
Kiếm nụ cười trong mơ.

Con như búp non tơ
Cần đời cha bóng cả
Cha đã qua mùa hạ
Chở che con mấy mùa?

Ầu ơ... Ơi cái ngủ
Ngủ ngoan nào con yêu...
              
Hà Nội, đêm 20 tháng 08 năm 2013
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - THI CA THI NHÂN: ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Chu Vương Miện giới thiệu