Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, October 31, 2017

TRĂNG VÀ ĐÁ - Thơ Trần Mai Ngân



                                    Nhà thơ Trần Mai Ngân


Đá và Trăng muôn đời hiện hữu lặng im. Và cũng có những cuộc tình lặng im, lặng im trong hạnh phúc, trong khổ đau tuyệt vọng... Thế nhưng con người vẫn chìm sâu đắm đuối cả trăm năm cho một tình yêu.
Mà đúng vậy, đã là tình yêu thì dù sung sướng hay đau khổ đều thiêng liêng cả... Bởi thế tôi chỉ biết làm thơ tình...

TRĂNG VÀ ĐÁ

Trăng im, Trăng đứng mỏi mòn
Đôi ta im lặng có còn bên nhau
Đá im đến cả kiếp sau
Chúng ta có thoát tình mau, tình gần...

Đá, Trăng im lặng ân cần
Còn ta im lặng nên dần dần xa
Trăm năm một kiếp bướm hoa
Rút tơ ta viết khúc ca cho tình

Đá buồn rêu phủ lặng thinh
Giống ta Trăng khuyết một mình với ta
Loanh quanh mãi chốn ta bà
Lặng im như đá... phai nhoà như Trăng!


                                     Trần Mai Ngân

                                        30-10-2017

READ MORE - TRĂNG VÀ ĐÁ - Thơ Trần Mai Ngân

CAO NIÊN, CHẢ - Thơ Chu Vương Miện



Nhà thơ Chu Vương Miện


CAO NIÊN

là người về hưu trên 65
có cuộc sống bình thường
như người bình thường
khác vói người già
"người già thường kèm theo bệnh hoạn"
đi đứng khó khăn
và gù lưng chống gậy
người cao niên vẫn có cuộc sống tự lực
tùy theo sức khỏe
nếu một trong hai người phối ngẫu đã mãn phần
người còn lại có thể đi thêm bước nữa
để có chỗ dựa lúc về chiều



CHẢ

gì mới và cũng chả có gì cũ
chả có gì mất đi và cũng chả có gì sinh ra
chẳng qua chỉ là một đường thẳng
sớm ai trưa chiều hôm
và tôi
ngày tuần tháng năm
con tôm nhện chết
như vỏ để lại trên bãi biển
cho các con sinh sau dùng
người thay nhau chết
nhưng tinh hoa vẫn còn !

con bò châu Á
yếu hơn bò Tây ban Nha
con bò châu Âu
mạnh hơn con Trâu châu Á
cam Giang Nam ngọt
trồng qua Giang Bắc chua
tuy chỉ là một

CHU VƯƠNG MIỆN

READ MORE - CAO NIÊN, CHẢ - Thơ Chu Vương Miện

MỘT TRỜI CÔ ĐƠN, TÌNH NGƯỜI TRI ÂM - Thơ Tịnh Đàm


  
              Tịnh Đàm



MỘT TRỜI CÔ ĐƠN
(Thân tặng bác G.T.Điệp)

Anh đi gần hết cuộc đời
Mà sao vẫn Thấy một trời cô đơn .
Hỏi lòng nào biết nguồn cơn
Vì Chăng lỡ vận nên hờn giận lâu ?!
Trang thơ mang nặng mối sầu
Nỗi đau thân phận xót câu nhân tình !
Bây giờ nhủ với riêng mình
Đoạn trường xưa ấy như hình bóng thôi !
Dáng gầy thêm,tháng năm trôi
Trăm năm dâu bể đằy vơi kiếp người !
Anh đi gần hết cuộc đời
Mà sao vẫn Thấy một trới cô đơn !


TÌNH NGƯỜI TRI ÂM
(Thân tặng bác G.T.Điệp)

Ân tình biết nói gì hơn
Buồn vui cảm được nguồn cơn lẽ nào.
Sớt chia ngần ấy... là bao
Mong xoa dịu bớt nỗi đau của đời !
Ngổn ngang tâm sự đấy vơi
Bận lòng nhau, bởi tình người TRI ÂM.

                                   TỊNH ĐÀM
                                    (Hóc Môn)

READ MORE - MỘT TRỜI CÔ ĐƠN, TÌNH NGƯỜI TRI ÂM - Thơ Tịnh Đàm

CHÙM THƠ THÁNG 11 CỦA HUY UYÊN





Ở sân bay New York

Tiễn em sân bay chiều ấy
Mắt ai nhìn tôi quá buồn
Thả tình trôi sông ở lại
Có lẻ hai ta mất (nhau) luôn.

Chưa nói hết lời phân-ly
Thề xưa chảy dòng biển cả
Bao năm bổng lại quay về
Cầm trong tay ai tình nhớ.

Ngày nào hái hoa bên suối
Newcastle xa phải không ?
Mưa sương em không hề nói
Buốt tim ai vạn cỏi lòng.

Em không còn vui như xưa
Người tình già đời năm tháng
Tim bỏ lại ai ngày về
Tóc mây sắc trời sương trắng.

Người đàn ông hoài chờ đợi
Thác bạc suối lòng xuôi trôi
Tình rồi mây bay gió thổi
Đau đớn con tim tận trời !

Lưu ly cháy trắng bên người
Nữa đêm một mình ly rượu
Những tưởng đời em vờ trôi
Xa thôi cung đàn đập vỡ.

Nụ cười bỏ quên đâu đó
Tôi về nằm chết bên hiên...


Đêm ngủ mê Sydney

Ừ Sydney những đêm say nằm
Green Street người và quán rượu
Thằng nhỏ phanh quần
Con mèo lang thang đầu phố.

Mùa hè lạnh ngắt
Mặt trời sau mây
Quán Pizza phập phù hơi thở
"Pub Charlie" ngủ ngày.

Đường phố chạy rong chó hoang
Hào-quang Sydney chạy trốn
Những đám người chụôt lủi đàn ông
Hát nghêu ngao...
cô-đơn chạy quanh cùng tận.

Những cây phong cuối thu rụng lá
Bạc trắng đêm đen lần mò
Bước chân lầm lủi nổi nhớ
Những chiếc móc treo trên đầu.

Mộng người chột thui
Nước mắt chảy trào Green Street
Đêm đầy sao trên trời
Nhà người đóng cửa...


Ở ngã ba Hương-An

Em mang tình tôi lên đèo Le
Sông Câu-Lâu cả đời ngược bến
Ngậm ngùi Gò-Nổi xưa
Đạn bom bạc màu áo trận.

Xuôi Thu-Bồn,Chiêm-Sơn,Bến-Giá
Bà-Rén in chân người lính ngày nào
"Dưới ngọn đèn mờ
trong gian nhà nhỏ"
Hai mái đầu xanh tình cháy phai mau !!!

Xanh mấy mùa vàng lúa chín Quế-Sơn
Lộ 611 khuya về gà gáy
Núi quanh dảy phố quá buồn
Đêm tìm em đâu tôi không thấy.

Mưa đêm đèn vàng hiu-hắt
Ly rượu cay quán vắng hiên đồi
"Ngày xưa Hương-An" ai dịu-dàng hát
Người có kịp về mong đợi cùng tôi.

Mắt em còn quạnh vắng bên sông
Rồi chiều đi mấy mùa phai nắng
Chuyến đò xưa chết lặng tấc lòng
Em đi rồi Quế -Sơn một trời chìm đắm.

Ở Đèo Le chắc giờ đầy gió
Mây bay chìm bao nổi tương-tư
Em bờ môi ngực trần hơi thở
Ta xa nhau từ đó tới giờ.

                    Huy Uyên

READ MORE - CHÙM THƠ THÁNG 11 CỦA HUY UYÊN

NẮNG ĐẦU ĐÔNG - Thơ Lê Hoàng





NẮNG ĐẦU ĐÔNG 

Lá thu thôi rụng xuống 
Gốc cây vẫn trơ cành
Giáng em đi tha thướt 
Gió đầu đông  lướt nhanh 
Trời buổi mai nắng lên
Chuyển từ Thu sang Đông 
Nắng ấm áp vô cùng 
Hoa nở nụ 
Lá đâm chồi
Con chim sâu nhỏ nhảy trên đồi 
Tôi ngồi nhìn bầu trời đổi nắng.

Mắt ngước tôi nhìn quanh 
Bước chân ai đổ nhanh 
Nàng hẹn tôi tìm đến  !
Chiếc khăn hồng phất phới 
Đôi mắt nàng trở thành 
Tia nắng  sớm  mùa Đông 
Rọi vào  vào châu thân tôi
Tôi giật mình  bỡ ngỡ 
Người con gái tôi chờ 
Nàng từ  ngày hôm qua 
Mình gặp nhau trên phố 
Đôi môi nàng chớm nụ
Đôi má nàng đỏ hau 
Tình cờ mình quen nhau 
Bây giờ  nàng đang  đến  ?
Có phải duyên tìm hẹn 
Chúng mình lại gặp nhau.

                      Lê Hoàng

READ MORE - NẮNG ĐẦU ĐÔNG - Thơ Lê Hoàng

DỊCH GIẢ ĐOÀN MẠNH THẾ: DAO SẮC KHÔNG GỌT ĐƯỢC CHUÔI - Đặng Xuân Xuyến



                              Dịch giả Đoàn Mạnh Thế


DỊCH GIẢ ĐOÀN MẠNH THẾ: 

DAO SẮC KHÔNG GỌT ĐƯỢC CHUÔI


Năm 1998, lần đầu gặp, thấy anh phong độ, trẻ trung, nghĩ anh chắc chỉ ngoài bốn mươi tí ti nên gọi anh xưng em ngọt sớt. Mãi sau này biết tuổi, ngại quá, xin chuyển sang xưng cháu gọi chú cho phải đạo thì anh gạt: - “Đừng gọi tớ là chú, già lắm. Tớ hơn cậu chưa đến 30 tuổi, đang quen anh anh em em, chuyển sang xưng hô chú cháu nghe buồn cười...” . Ừ. Tặc lưỡi, cũng như dịch giả Trần Đình Hiến đi! Bố cũng anh xưng em. Con (con vợ lớn của dịch giả Trần Đình Hiến) cũng anh xưng em. Năm thỉnh mười thoảng mới gặp, gọi anh xưng em cũng chẳng chết hàng tôm hàng cá nào, cốt vui vẻ khi gặp mặt, công việc được như ý, là ổn. Từ đấy, lại anh anh em em, nhiều lúc rượu vào còn hứng lên cốc đầu “ông anh” như gõ đầu trẻ, rồi tưng tửng phán: - “Số anh sau này cũng thê lương lắm. Vợ bỏ! Con chê! Về già sống cảnh đói nghèo, đơn độc!”. Anh cười khì khì: - “Chú biết cái đếch gì mà phán! Lại nghe thằng Hà (con thứ 2 của anh) nói khi rượu vào chứ gì? Ừ. Số anh nó nhọ như thế nên cố tích đức để cải số đây. Mà số chú sau này cũng nhọ lắm, sướng hơn anh về vật chất nhưng tinh thần cũng sẽ mệt mỏi đấy.”.
“Phán” là thế nhưng bụng bảo dạ, anh ấy sẽ sướng chứ chẳng khổ như “sách nói” đâu. Nhà cửa có mấy cái, ở Hà Nội, ở cả Hải Phòng. Lương hưu kha khá, lại dịch sách đều đều, cờ bạc thì không, gái gú chỉ giỏi võ mồm. Đến cả rượu cũng chỉ thi thoảng làm một, hai chén cho “có phong trào”,  để “giữ quan hệ”...  Người như thế, cuối đời sao khổ được! Ấy vậy mà đùng cái năm anh 65 tuổi, chị lôi anh ra tòa, nhất quyết “đường ai nấy đi”. Con cháu, họ hàng tham gia thế nào, chị vẫn cứ khăng khăng: - “Không yêu nhau nữa thì giải phóng cho nhau. Già rồi nên càng cần được sống cho riêng mình, càng cần được sống thanh thản. Sống được bao năm nữa mà cứ phải gượng ép cho khổ!”. Điên tiết, anh cũng “hâm hâm” lên, họa luôn: - “Bà không còn yêu tôi nữa, thì thôi, ra tòa.”. Thế là anh chị ly hôn! Thế là anh khăn gói lên Hà Nội sống kiếp độc thân... Chẳng bao lâu, ngôi nhà “đắc địa” ở phố “Hàng...” cũng lại phải bàn giao cho “người khác”. Anh thành kẻ trắng tay. Là kẻ coi nhẹ đồng tiền, anh tặc lưỡi: - “Người còn chẳng tiếc, tiếc đếch gì tài sản!”, rồi lầm lụi về ngôi nhà cũ nát của bố mẹ ở Hồng Mai để tá túc...
Sáng nay đến thăm anh, sững người khi tận mắt được “mục sở thị” ngôi nhà anh ở. Ngồi đến tiếng đồng hồ mà vẫn không biết có nên gọi nơi anh đang tá túc là nhà không nữa? Tuổi đã cao, sức đã yếu, mỗi bận mưa gió thì thế nào...?
Tiễn khách ra cửa, anh cứ mãi phân trần: - “Số anh nó khổ vậy, đành chịu. Trách ai hả chú? Mấy thằng em chú (con của anh), cũng có nỗi khổ của chúng nên anh không làm phiền chúng. Trời cho anh sống vượt tuổi thất thập cổ lai hy mà vẫn khỏe mạnh thế này là anh sướng lắm rồi...”
Cả ngày nay, cứ bần thần nghĩ về anh: Giỏi như anh, tử tế như anh và am tường lý số như anh, vậy mà vẫn phải chấp nhận sự an bài của thiên định đặt vào thế hãm địa...!
Tối nay. Cho cu cháu đón anh đến nhà chơi, cũng chỉ biết nhắc anh cố giữ gìn sức khỏe, đề phòng 2 pháp lệnh ngày càng nổi rõ, chạy sâu vào khóe miệng...
Anh ừ mà nghe ầng ậc tiếng nước mắt!                                    .

                    Hà Nội, ngày 06 tháng 10 năm 2015
                             ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - DỊCH GIẢ ĐOÀN MẠNH THẾ: DAO SẮC KHÔNG GỌT ĐƯỢC CHUÔI - Đặng Xuân Xuyến