Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, September 13, 2017

ĐÁNG PHỤC THAY, NHỮNG CON NGƯỜI! - Hoàng Đằng


             
                           Tác giả Hoàng Đằng




ĐÁNG PHỤC THAY, NHỮNG CON NGƯỜI!

Sáng 11/9/2017, lão có dịp may đến thăm Mái Ấm Tình Thương Lâm Bích – một cơ sở nuôi dưỡng trẻ xấu số của Thiên Chúa Giáo - ở thành phố Đông Hà. Lâm Bích (lâm: rừng, bích: ngọc) là ngọc giữa rừng, ý nói cơ sở đi lượm nhặt những trẻ xấu số ví như hạt ngọc giữa cộng đồng

Ba cô sinh viên Y Khoa Đại Học Reims bên Pháp là Pauline Michel, Claire de la Morinière và Mathilde Vibert đi du lịch Việt Nam; nhân đó, hội la Goutte d’eau – một hội từ thiện nhân đạo quy mô khiêm tốn có trụ sở tại Pháp - nhờ chuyển đến Mái Ấm Tình Thương một số tiền nhỏ xem như món quà làm quen. Mặc dù ba cô có ông Tôn Thất Nghiễm từ Huế đi theo vừa làm thông dịch viên vừa lo một ít thủ tục hành chánh, lão cũng được mời tháp tùng để dẫn đường.

Mái Ấm Tình Thương Lâm Bích được lập từ năm 1998 ở gần nhà thờ Thiên Chúa Giáo Đông Hà trên đường Lý Thường Kiệt. 
Năm 1998, Soeur Trần thị Hiện là một nữ tu phục vụ tại nhà thờ Đông Hà, nhân một lần đi trao quà cho trẻ em nghèo tại xã Húc, huyện Đakrông thuộc miền núi tỉnh Quảng Trị, gặp cậu học trò Hồ Văn Long hàng ngày vượt núi, băng đèo bằng chèo chống đôi tay đến trường do hai chân teo tóp không đi được, Soeur Trần thị Hiện động lòng trắc ẩn, đem Hồ Văn Long về nuôi và Mái Ấm Tình Thương ra đời với người con nuôi đầu tiên là Hồ Văn Long. 

Mái Ấm, từ đó, nhận dần thêm nhiều trẻ khác: có trẻ sơ sinh bị vất trước cổng Mái Ấm hoặc trước cổng Giáo Đường được các soeurs mang vào hoặc bị vất ở một nơi nào được người ta nhặt đem đến giao cho Mái Ấm, có trẻ - do cha mẹ mất sớm - trở thành mồ côi không nơi nương tựa được Mái Ấm thu gom từ cộng đồng.

Cơ sở Mái Ấm ở đường Lý Thường Kiệt gồm một dãy nhà cấp 4, qua thời gian, xuống cấp, không khí ẩm thấp không tốt cho sức khoẻ của trẻ, đã được tháo dỡ, dành chỗ cho một công trình kiên cố đang được xây dựng. Nghe nói kinh phí xây dựng do Dòng Mến Thánh Giá - Thiên Chúa Giáo cấp và công trình mới dự kiến hoàn thành vào cuối năm 2017.

Trước mắt, Mái Ấm dời đến hoạt động tạm trong một ngôi nhà thuê ở đường Hàm Nghi không xa địa điểm cũ bao nhiêu.
Mái Ấm hiện cưu mang 34 trẻ: 28 trẻ lưu trú thường xuyên tại Mái Ấm và 06 trẻ đã lớn được Mái Ấm gởi vào trọ học ở Huế theo bậc Đại Học hay bậc Cao Đẳng, trong 6 trẻ học ở Huế, một trẻ đã học đến năm thứ 5 Đại Học Y Khoa. 

Công việc điều hành Mái Ấm do 05 Soeurs phụ trách: bếp núc nuôi ăn, quần áo sách vở, học phí đi học, chăm sóc đau ốm, thủ tục lập giấy khai sinh, nghĩa là Mái Ấm đang đóng vai trò như cha mẹ và các trẻ sống ở đây như anh chị em một nhà.

Mà đúng vậy, ngoài những việc kể trên, Soeur Trần thị Hiện cho biết Mái Ấm mới lo hỏi và cưới vợ cho một cô nhi nam trưởng thành. 
Lão hỏi:
- Rứa Soeur sẽ lo nhà cửa cho gia đình nhỏ của cháu luôn à?
Soeur cười:
- Con (từ mà soeur xưng hô với lão) cũng đang tính chuyện, thì gia đình bên vợ cháu ngỏ ý lo cho cháu việc ấy rồi.
Nhìn cảnh trẻ lớn, lúc rảnh rỗi, bồng bế, giúp đỡ trẻ nhỏ trong ăn uống, học hành với một tình thương yêu chân thành, lão nghĩ đây đúng là một gia đình thật sự.

Ở Mái Ấm, một số trẻ đã có tên họ do cha mẹ đẻ đặt sẵn, tuy nhiên cũng có một số trẻ bị cha mẹ vất bỏ không nhìn nhận chưa có tên họ; những trẻ này, khi Mái Ấm khai sinh, đều mang họ Lâm Bích. 

Soeur Trần thị Hiện - Giám Đốc Mái Ấm - là một bác sĩ y khoa. Nhờ có chuyên môn cao về y tế cộng với sự tự nguyện hiến thân phục vụ nhân loại theo tinh thần của một nữ tu, Soeur Trần thị Hiện điều hành Mái Ấm rất chỉnh chu cả về phương diện đối nội lẫn phương diện đối ngoại: phòng ốc vệ sinh, các trẻ ăn ở, học hành, sinh hoạt nề nếp. 

Khi được hỏi về khả năng thu nhận trẻ kém may mắn của Mái Ấm trong tương lại, Soeur Trần thị Hiện bộc bạch:
- Việc đón nhận trẻ kém may mắn làm sao mà từ chối được! Cô Nhi Viện đang dần được nhiều người biết đến, có người biết đến để quan tâm cũng có người biết đến để giao phó. Thành thử, cô nhi viện phải xây mới, mở rộng để đáp ứng đòi hỏi của cộng đồng.
Nhìn các soeurs tay bồng, tay nách, mớm cơm, bú sữa cho những trẻ nhỏ - có trẻ oặt oẹo do di chứng từ thai nhi thiếu giữ gìn bởi mẹ mang thai ngoài ý muốn; các trẻ lớn đang ngồi chăm chú học bài, làm toán ... bên những chiếc bàn, chiếc ghế ngang tầm, lão dậy lên trong lòng sự cảm phục những con người quên mình phục vụ nhân loại.

“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng”; người có điều kiện thì hãy thể hiện tấm lòng bằng vật chất: giúp tiền bạc đóng học phí cho trẻ, gạo cơm phụ giúp nuôi trẻ, quà bánh cho trẻ vui Trung Thu, quần áo cho trẻ ấm áp qua mùa đông ..., người chưa có điều kiện thì nên thể hiện tấm lòng qua thăm viếng, động viên cả trẻ lẫn người điều hành Mái Ấm; lão nghĩ như vậy, không biết có phải không?

                           12/9/2017 (22/7/Đinh Dậu)
                           Hoàng Đằng
       
READ MORE - ĐÁNG PHỤC THAY, NHỮNG CON NGƯỜI! - Hoàng Đằng

CHÙM THƠ HUY UYÊN





1- Chiều sân bay Tân-sơn-nhất

Mười năm tay vẫy ở sân bay
Chiều thành phố giăng mưa quất
Xao lòng nước mắt em cay
Đèn vàng trên cao sớm tắt.

Đóng lại bến bờ hạnh-phúc
Thôi em vĩnh-biệt bóng quay về
Đặt trên môi nụ hôn cay đắng nhất
Giữ hoài ký-ức một người đi.

Ảo-tưởng giấc mơ 
Tháng giêng dỗ buổi chiều ngoài cửa sổ
Quắt chín nụ cười
Tôi, em xa nhau từ dạo đó.

Một mình sân bay Tân-sơn-nhất
Ngoài kia Bà-Chiểu hắt hiu buồn
Vẫy tay tiễn người đi từ đó
Lần cuối cùng hai mắt nhung đen.

Xa đổ tiếng chuông nhà thờ
Vây quanh em thập-tự.
Em đâu biết tôi bơ vơ
Lời kinh tiễn đưa một người xa xứ

Quán cà-phê trong vườn chết lặng
Rớt những chiếc lá vàng cuối thu 
Đứng lại bên đường bóng tượng 
Nỗi nhớ bu quanh chỗ ngồi.

Từ biệt em và sân bay
Mơ xưa ai về quê cũ
Thoáng trong nhau đầy ắp giọng cười
Lao xao đêm quán nhỏ.

Mịt mù hơi thở
Rượu say có ướt mềm môi.

       
2- Phải chi em quay về

Bầy quạ đứng bên bờ
Sông lang thang chảy hoài dòng mắt lệ
Đà-Nẳng vào mưa
Lá vàng chi đến thế.

Em một mình đóng cửa
Chẳng lẻ mùa thu đã về
Tôi quặn lòng tiếc nhớ
Gió đêm sang mùa.

Trên lối mòn xác lá ngủ mê
Bóng ai đứng một mình cuối dốc
Tịnh-yên bóng người
Trong sương giăng mờ
em cô-đơn thiếu-nữ.

Chỉ một lần thôi, lần cuối
Phải chi em kịp về
Màu trời thôi tím tối
Môi hôn xưa đau tới một đời.

Em có quay về trước tháng giêng
Bảo lòng đi qua sương lạnh
Bên kia sông Hàn chôn mộ buồn
Chen ngang tiếng thở dài mọc cánh.

Trần-gian chia hai từ đó
Mắt huyền em hiện về xa xăm
Dỗ dành mối tình bé nhỏ
Trái tim người ngũ lặng câm.

Một mình em và con đường
Lối xưa không còn nữa
Đám tang cho cuộc tình
Nghĩa-trang chôn sâu nhung nhớ !!!


3- Người một lần trong tôi dông bão

Mùa hạ và những cơn mưa
Chiều dấu vội ánh đèn vàng vọt
Mưa cuối phố lặng buồn rất xưa
Ở ngã tư hình như bão rớt.

Mùa hè ắp đầy kỷ-niệm
Bao năm rồi kín giấc chiêm bao
Cuộc tình em trôi về biển
Lặng lẽ trong nhau nước qua cầu.

Từ em đi qua bước chân trần
Bên sông mưa buồn hiu-hắt
Hỏi em ngày về kịp không
Bến xưa và những giọt nước mắt.

Em lùa tóc bay đầy gió
Lặng im thả trôi
Phía mặt trời đi ngủ
Rừng chiều màu đen buồn thiu.

Bên ngoài gió thay chiều
Nỗi đau ùa về cùng khắp
Đám tang cho một tình-yêu
Ngọn đèn đã tắt.

Trần truồng bò quanh đây của rắn
Ngập đồng tím tối màu mưa
Mịt mờ sương trắng
Ngữa mặt nhìn trời !

Mưa,mưa chất lạnh vào hồn
Ngày em môi hồng má đỏ
Hai mắt màu có đuôi nụ hôn
Một mình chạy quanh bia mộ.

Ly rượu đầy mật đắng
Hoang mê tóc đã bạc phơ
Suốt đời đá ngậm
Hoang rêu đến bất ngờ.

Có phải ngày em bỏ đi
Bỏ lại nỗi buồn cuối phố
Cháy trong tim dông bão tình yêu
Người một đời trong tôi 
hỏi em còn nhớ !!!


4- Mùa thu

Ở đó mùa thu chậm về
Những chiếc lá rơi lặng lẻ
Bỏ lại trong vườn nụ cười
Cầm giữ mối tình xa khuất.

Dấu kín trái tim
Những bài ca buồn đầu phố
Gió có quay lại  cùng em
Mắt môi buổi chiều sao buồn thế ?

Thiếp mê đời ai giấc ngủ
Tiễn nhau sân ga cũng buồn 
Sông xa mang hoài nổi nhớ
Đường xưa vội khép bước chân.

Đà-Nẵng mấy sắc thu vàng
Những con phố nữa đêm thức ngủ
Mơ xưa dấu vội tháng năm
Em bỏ lại tôi tiếc nhớ.

Mắt lá răm bên cửa sổ
Còn đợi thôi khi thu chưa về 
Có thả hồn đi hoang
niềm vui không còn nữa
Làm đám tang người bia mộ riêng tôi.

Em có về không để tôi chờ
Ngoài trời mùa thu vàng lá
Con đường xưa đã xóa dấu chân xưa
Tôi đưa tay lên trời thầm gọi.

Hình như mùa thu ngái ngủ
Bên sông chết hẳn tiếng gọi đò
Từ em đi đám tang thành-phố 
Tôi tượng đá ngậm ngùi
Cuộc tình bay mất...


5- Chạy quanh Sài-Gòn 

Em thả vào tim tôi vết thương
Biết ngày nào quay lại
Bằng bài tình ca quá buồn
Đại-dương xa vời vợi.

Cho dù ngày đó
Tôi đứng bên đường tiễn đưa
Bước chân ai bối rối
Dấu mãi ngàn đời sau xưa.

Mắt ai lá răm đăm nhìn
Ngày đó cả trời trao gởi
Phút giây nào trong lặng im
Tiếng thở dài sao buồn quá đổi.

Tôi cả đời chờ đợi
Đào hố chôn mối tình
Mộ bia cũ chôn sầu sương gió
Mai kịp về hỏa thiêu con tim !

Những buổi con đường đầy mưa
Treo quanh chiếc lá
Trong vườn đợi chờ
Lạnh vàng tuổi cũ.

Trên cao đèn ngủ sớm
Mây trời vây quanh Sài-Gòn
Ngậm ngùi giọng cười chợt sửng
Một mình ngàn vạn bước chân.

Rồi một ngày nắng cuối chiều phai
Giọng hát hắt hiu quán rượu
Mĩ-nhân-bất-kiến-đáo-phục-hồi
Gió qua miền tiếc nhớ.

Đã hết bao lần tìm hạnh-phúc
Cuối phố ngủ quanh Sài-Gòn
Mới biết đêm nay đêm chủ-nhật
Ru nhau đời một giấc mê hoang.

Đứng buồn trước nhà thờ Đức Bà
Lặng im làm dấu thánh
Tháng ngày quạnh hiu vội qua
Chúa bạc lòng ngôi cao câm lặng.

Có phải em xa khuất
Cánh bay đêm đầy sao
Thiên-đường mù đã tắt
Bên ly cà-phê đắng giọt tình sầu.

Hỏi em giờ có còn buồn
Lối qua chợ Bến Thành trở gió
Những chuyến xe đi về một mình
Mộng người xa xăm không kịp giữ.

Bốn mươi năm Sài-Gòn còn nhớ
Giữ hoài trong tim nổi đau
Đám tang lặng thầm qua phố
Vĩnh-biệt Sài-Gòn trong nhau. 


6- Mưa, thiếu nữ và Đà-Lạt

Trên đồi hoa dã-quỳ đang nở
Em gọi người hoang tím rừng đồi
Vàng chiều cao-nguyên trở gió
Mùa thu man mác trong tôi !

Bồng bềnh cuối trời sương mây
Lặng chìm giấc mơ mê-hoặc
Xuân-Hương hoang lạnh mặt hồ
Tim ai một trời thương nhớ...

Cũng tiếng thông reo đầu dốc
Con đường những vết chân trần
Hơi thở phả đầy Đà-Lạt
Thác đổ dòng trôi bâng khuâng.

Trên đồi yên ngủ ánh trăng
Em bạc lòng xao xuyến
Đêm chạy quanh trên hồ treo sương
Lối cũ quên rồi đưa tiễn.

Giấc mơ em đọng đầy bờ ngực
Thoáng tình cùng ai quá đổi dịu-dàng
Hồ như em dấu buồn trong mắt
Lảng đảng bên trời sương giăng.

Nghe chừng như Đà-Lạt thở dài
Trên bàn ly cà-phê ngút khói
Dưới chân đồi những ngôi nhà ma
Sầu chi người chưa kịp nói.

Đầu chợ mưa và bầy con gái
Ngũ muộn bỏ quên giọng cười
Thả ngực trần đứng đợi
Em khỏa thân chờ đợi ai ? 

Tình-nhân xưa trả lại ngày xưa
Lặng thinh quanh hồ gió thổi
Lời nguyền rồi chết dưới cơn mưa
Thôi tôi mất em từ đó

(Đà-Lạt bỏ đi quên hẳn ngày về ...)


7 -Hàn Mặc Tử
       
Ghềnh Ráng mây ven thành-phố
Quy-Hòa chìm trong sương mù
Chiều rồi ai-lên-dốc-đá
Biển buồn một màu xanh lơ.

Lặng khuất mộ người bao năm
Trên đồi đọng đầy nổi nhớ
Sóng vỗ chân mây dập duềnh
Cô đơn bóng ai đứng đó.

Mong manh màu trời sương khói
Ngoài kia thuyền ai ra khơi
Mộ người hoa lay trước gió
Tình thôi nước chảy quanh đồi.

Chiều xuống quên rồi hẹn hò
Ru ai trăm ngàn xa xót
Rằng em đã tắt nụ cười
Để Quy-Nhơn buồn mưa rớt.

Lầu-Ông-Hoàng ai đứng mãi
Lời ru xa xăm Mộng-Cầm
Trong vườn bước ai quay lại
Quạnh đời ru mối tình câm.

Thôi em trọn hết đường trần
Tháng ngày buồn vương nấm mộ
Trên đồi lau trắng bâng khuâng
Tim người suốt đời đau nhớ.

Maria linh-hồn của Mẹ
Tim người trôi nổi dương gian
Lời kinh buồn hơn gió núi
Chuông nhà thờ đổ quá buồn.

Thiếu-phụ chiều nay âm thầm
Mắt xa xăm buồn bên mộ
Nhớ ai mà em lệ nhỏ
Biền biệt đi rồi đêm hoang.

                       Huy Uyên

READ MORE - CHÙM THƠ HUY UYÊN