Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Wednesday, March 8, 2017

CẢM XEM VIDEO "VƯỜN NHÀ HUỆ THU & BÙI NGỌC TÔ "- Thơ Nguyễn Khôi




CẢM XEM VIDEO
"VƯỜN NHÀ HUỆ THU & BÙI NGỌC TÔ"
                  Tặng Nguyễn Bá Trạc
                       
Một chút hồn quê ở xứ người,
Vườn Bùi - hoa Huệ thoảng lòng tôi.
Nhớ ơi Đà Lạt trời mây khói ,
Với Huế hương tình bóng trăng soi.
Tay ải tay ai chăm vun tưới ,
Của chồng công vợ tối chiều chơi .
"Như lục bình trôi" đời phiêu lãng
Ai có còn lui tới vườn Bùi (1) ?

                    Hà Nội 9/3/2017
                  NGUYỄN KHÔI
 ---
(1) Nhớ bài thơ Yên Đổ :
     Vườn Bùi chốn cũ,
     Bốn mươi năm, lụ khụ lại về đây
     Trông ngoài sân đua nở mấy chồi cây
     Thú khâu hác lâm tuyền âu cũng thế...
       
  
READ MORE - CẢM XEM VIDEO "VƯỜN NHÀ HUỆ THU & BÙI NGỌC TÔ "- Thơ Nguyễn Khôi

THÀNH NGỮ CÓ XUẤT XỨ TỪ THƠ CỔ ĐIỂN VÀ ĐIỂN CỐ (PHẦN 8) - Nguyễn Ngọc Kiên


    

         THÀNH NGỮ CÓ XUẤT XỨ TỪ THƠ CỔ ĐIỂN 
                            VÀ ĐIỂN CỐ - PHẦN 8
                                 
(17) Tái ông thất mã (Tái ông mất ngựa)
Hôm nay chúng ta cùng tìm hiểu về câu thành ngữ “Tái Ông thất mã”.
Xưa có ông lão tên là Tái Ông sinh sống ở vùng biên giới phía Bắc Trung Hoa. Ông rất giỏi việc nuôi ngựa. Ngày kia ngựa của Tái Ông xổng chuồng chạy sang nước Hồ lân cận. Hàng xóm láng giềng hay tin đã đến an ủi nhưng Tái Ông lại cười mà rằng: “Tôi tuy mất ngựa, nhưng đó có thể lại là điều tốt.”
Vài tháng sau, con ngựa mất tích đột nhiên trở về cùng một con tuấn mã. Thấy thế, hàng xóm đến chúc mừng, tuy nhiên Tái Ông cau mày nói: “Tôi được ngựa quý, sợ rằng đó chẳng phải là điềm lành.”
 Từ mất ngựa, rồi bỗng nhiên được một đôi tuấn mã, thế nhưng Tái Ông lại cau mày nói: “Tôi được ngựa quý, sợ rằng đó chẳng phải là điềm lành.” 
Con trai ông thích cưỡi con ngựa quý, một hôm anh ta ngã ngựa gãy chân và trở thành tàn tật. Hàng xóm đến khuyên nhủ ông đừng quá nghĩ ngợi, Tái Ông điềm nhiên: “Con trai tôi tuy gãy chân, nhưng đó chưa hẳn đã là điều không may.” Khi đó hàng xóm nghĩ rằng ông lão quá đau buồn nên bị quẫn trí. 
Một năm sau, nước Hồ láng giềng đưa quân sang xâm lược. Tất cả thanh niên trai tráng đều phải tòng quân và hầu hết đều bị tử trận. Con trai ông vì tàn tật nên được ở nhà và thoát chết. Lúc này hàng xóm láng giềng mới thấy rằng những lời của Tái Ông quả thật rất thâm thúy.
 “Con trai tôi tuy gãy chân, nhưng đó chưa hẳn đã là điều không may.” 
………..
                                          (Theo Đại Kỷ Nguyên bản tiếng Anh)

Người Việt mượn thành ngữ này theo lối trực dịch.

Trong tiếng Hán cũng như trong tiếng Việt, “Tái Ông thất mã” (Tái Ông mất ngựa) được dùng để an ủi người đang gặp khó khăn. Họa có thể biến thành phúc, và phúc có thể trở thành họa. Cũng giống như câu nói “trong cái rủi có cái may” vậy, mọi chuyện đều có nguyên nhân mà không thể xét đoán dựa trên biểu hiện bề mặt.
Cũng có nghĩa là, cần thuận theo tự nhiên, làm được việc gì cũng đừng vội đắc ý, lúc gặp trở ngại cũng chớ vội bi quan.


(18) Xuân phong đắc ý (春风得意)

Đây là thành ngữ được sử dụng nhiều trong tiếng Trung Quốc. Nó  có xuất xứ từ bài thơ “Đăng khoa hậu” của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường. Nguyên văn như sau:

登科後 
昔日齷齪不足誇, 
今朝放蕩思無涯。 
春風得意馬蹄疾, 
一日看盡長安花。

Phiên âm Hán Việt:
Đăng khoa hậu 
Tích nhật ác xúc bất túc khoa, 
Kim triêu phóng đãng tứ vô nhai. 
Xuân phong đắc ý mã đề tật, 
Nhất nhật khán tận Trường An hoa.

Dịch nghĩa 
Đăng khoa hậu 

Ngày trước biết bao cay đắng không sao nói hết, 
Sáng nay ưu phiền tan biến, tâm tư không còn gì câu thúc. 
Ngọn gió xuân mát rượi, leo lên ngựa phóng đi, 
Trong ngày đi xem tất cả các vườn hoa trong Trường An.

Dịch thơ (Bản của Khương Hữu Dụng)
Đăng khoa hậu 

 Eo hẹp ngày xưa khỏi kể ra 
Sớm nay thoả chí nức lòng ta 
Gió xuân thả sức cho phi ngựa 
Ngày trọn Trường An xem hết hoa

Như đã nói “xuân phong đắc ý” chỉ xuât hiện trong tiếng Trung Quốc. Nghĩa bóng của nó là, sau khi đỗ tiến, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng an. Chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông.                                           
                                                             Nguyễn Ngọc Kiên

READ MORE - THÀNH NGỮ CÓ XUẤT XỨ TỪ THƠ CỔ ĐIỂN VÀ ĐIỂN CỐ (PHẦN 8) - Nguyễn Ngọc Kiên

CHÙM THƠ HOÀNG YÊN LYNH


  

Đêm Cao Nguyên
            Với Vầng Trăng Cố Xứ
                                   
Tôi có một vầng trăng hoài niệm
Tỏa sáng đôi bờ tuổi ấu thơ
Tôi có một vầng trăng để nhớ
Có nhịp võng khoan hò...
Có gió lộng hàng tre.

Tôi có một mối tình như thế
Người yêu xưa ai lỗi hẹn thề
Người xa mãi cuối trời xứ lạ
Đêm nặng sầu... ngóng mãi  vầng trăng.

Có ai về Cửa Việt Gio Linh
Có ai ngược Cam Tuyền
Có ai xuôi sông Hiếu
An Lạc ơi bạn bè mấy đứa
Cõi đi về còn nợ nắng mưa.

Tôi có một dòng sông đạn lửa
Khi pháo về tan tác tuổi đôi mươi
Đứa trôi dạt đứa ngàn trùng xa thẳm
Quê hương ơi còn nặng tiếng ru hời.
                         
Đêm cao nguyên lang thang cùng gió núi
Chút hương tình đọng lại với trăng sao
Tiếng vó ngựa gõ đều qua đêm vắng
Chợt nhớ mình tóc trắng
Hơn nửa đời phiêu lãng...

Lưng dốc núi hàng cây nghiêng bóng rũ
Chỉ sương bay và hoa nỡ vô tình
Tôi đi mãi theo vầng trăng quê cũ
Với ngày xưa in dấu những hẹn hò
Tôi đi mãi với mênh mông nỗi nhớ
Nhớ quê hương và một chốn đi về.

Đêm cao nguyên trời cao như thấp lại
Điếu thuốc tàn không ấm nỗi lòng tay
Ở nơi đây mà nhớ tình nơi đó
Để nhớ người... mà chẳng nhớ riêng ai.

Tôi có một miền quê và mơ ước
Có một thời đằm thắm mộng yêu thương
Có nắng Đông Hà
Có vầng trăng Thạch Hãn
Theo tôi ngậm ngùi đi suốt cuộc bể dâu.Tôi giữ mãi vầng trăng bao thương nhớ
Đêm cao nguyên ấp ủ ánh trăng chờ.


                               Hoàng Yên Lynh

Khúc Thơ Tình
                    
Em ơi chiều nay cuối tuần
Nắng nghiêng thềm vắng hoa tàn nhụy hương
Tôi gom góp lại yêu thương
Nhớ em dáng nhỏ trăng nghiêng thuở nào
Một thời hoa nắng xôn xao
Một thời hai đứa nôn nao...ngóng chờ
Em ơi chiều nay bơ vơ
Không em tôi viết bài thơ chẳng tròn
Buồn nào hơn nỗi cô đơn
Em không nhớ tôi mỏi mòn tóc sương
Mấy mươi năm đời tha hương
Em xa xôi quá tôi vương lụy tình
Nhiều khi nhớ chuyện chúng mình
Cuối đời tôi lại một mình ngóng trông.


                          Hoàng Yên Lynh

READ MORE - CHÙM THƠ HOÀNG YÊN LYNH

THƯƠNG NGƯỜI, NGƯỜI CHẲNG THƯƠNG TA - Truyện ngắn của Thủy Điền

     
              Tác giả Thủy Điền


    THƯƠNG NGƯỜI, NGƯỜI CHẲNG THƯƠNG TA

   Gần tháng nay, trong một làng nhỏ, khoảng gần một ngàn dân, nằm ngoài ngoại ô một thành phố lớn, đang xôn xao, bàn tán về chuyện một bệnh viện chuyên trị về bệnh ung thư sắp được dời ra nơi đây. Việc bàn tán nầy cũng có nhiều người ưng thuận, nhưng cũng không ít số người chống đối. Và, người ủng hộ nhiều nhất đó là bà Lorenz.
     Bệnh viện nầy đã có hơn năm mươi năm tuổi, được xây dựng ngay trung tâm thành phố. Hồi đầu dân số ở đây rất ít, sự vận chuyển bệnh nhân từ xa đến tương đối dễ dàng, không phiền hà nhiều người. Nhưng qua thời gian, mật độ dân càng lúc càng tăng cộng sự phát triển của thành phố về mặt địa ốc nên phương tiện giao thông càng bị eo hẹp hơn và điều quan trọng khác là bảo vệ mội trường nên thành phố quyết định dời bệnh viện nầy đi nơi khác gần mấy năm nay và cuối cùng tìm được một nơi rất thích hợp, cách ngoại thành khoảng mười lăm cây số. Nơi nầy vừa ít dân, vừa thoáng khí và dễ dàng liên kết các hướng giao thông từ mọi nơi.
     Khi chọn địa điểm xong, nhà nước cũng không tránh khỏi làn sóng phản đối của dân bằng những cuộc biểu tình táo bạo “Không chấp nhận “ Vì họ rất sợ khi nghe hai tiếng ung thư và lấn chiếm một diện tích đất khá lớn của họ. Mặc dù phần đất nầy nhà nước đã đền bù rõ ràng. Nhưng bản chất họ là người nông dân họ rất bảo thủ.
     Trước làn sóng chống đối ấy, ngược lại cũng có khá nhiều người tán thành và cho đây là sự ích lợi chung. Trong số nầy có người rất hồ hởi phấn khởi vô cùng. Đó là bà Lorenz, bà là một nông dân chân chất cũng giống như bao gia đình nông dân khác và bà cũng cùng số phận là bị mất một diện tích đất khá lớn chứ đâu phải không. Nhưng bà rất vui. Chính vì sự ủng hộ ấy mà ngày nào hể gặp ai là bà bà cũng đều đem chuyện nầy ra bàn tán. Có người thích thì đứng nghe bà nói, còn người không thích thì mỉa mai đi luôn. Có điều đặc biệt là chồng bà từ lúc đầu cho đến khi thành hình bệnh viện chỉ lặng câm chẳng nói lời nào. Bà nói thế nào thì bà nói, ông chẳng chống đối hay ủng hộ vì cả.
     Vì quá ủng hộ mà bà vô tình thốt lên những câu nói mà thiên hạ, những người láng giềng choáng váng như: Có cái bệnh viện nầy gần bên thì tốt lắm, nếu nay mai chúng ta có bệnh ung thư thì rất là tiện, chỉ trong vòng năm, mười phút là có người chữa trị cho ta ngay, khỏi cần phải lòng vòng đi xa nguy hiểm và mất thời gian. Khi nghe bà nói xong thiên hạ chỉ biết ôm đầu mà không biết phải trả lời với bà như thế nào. Thật lòng thì bụng dạ bà rất tốt, nhưng vì trước khi nói không lựa lời nên dễ bị hiểu lầm cũng như làm mất lòng người đối diện và kể từ đó bà bị rất nhiều người trong làng nguyền rũa cho bà là một con người ác độc.
     Một hôm khi bệnh viện đang khánh thành, chồng bà từ quán nhậu ngoài phố trở về, ngồi bệt trên bộ Salon phòng khách và nói: Tôi chưa từng thấy ai như bà, thuở đời lại vái, trù cho mình được bệnh thập tử, nhất sinh để được vào bệnh viện cho nhanh và gần và còn tệ hại hơn bà đi trù cho cả làng nầy nữa, để ngoài đường giờ ai gặp tôi cũng đều tránh né.
                                                                                 Thủy Điền
                                                                                08-03-2017

READ MORE - THƯƠNG NGƯỜI, NGƯỜI CHẲNG THƯƠNG TA - Truyện ngắn của Thủy Điền

CHÙM TỨ TUYỆT NGÀY QUỐC TẾ PHỤ NỮ - Thơ Nguyễn Khôi




CHÙM TỨ TUYỆT NGÀY QUỐC TẾ PHỤ NỮ
        (Tặng BNN & Lý tiểu muội)
                  
"Đình xa tọa ái phong lâm vãn
Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa" (1)   
                                Thơ Đỗ Mục
                    
1-Mùng 8 tháng 3 trời lạnh gió
Chăn ấm tình xuân tóc vợ mềm
Ngoài kia xe máy ùn xe lửa
Ai người bươn trải chẳng ngừng đêm .
                     
2- Bè bạn tặng hoa...con tặng mẹ
Hoa tươi , chàng rể miệng cười tươi
-Cũng mừng nhà có  2 "dê cụ " (2)
Đỡ tủi những ai chỉ "Vịt giời".  (3)
                      
3-Dẹp loạn vỉa hè, đường thông thoáng
Dân sống vỉa hè lại "treo niêu" ?
Cao tầng ngồi rỗi trông trời sáng
Thả bước trên hè bụng đói meo.
                      *
4-Ờ nhỉ, đua nhau "Đô thị mới"
Phân khúc cao tầng giá cấp cao
- Mấy anh "Tham Nhũng" đời phơi phới
"Dân tái định cư" dạ cồn cào.
                      
5- Mùng 8 tháng 3 năm nay sướng
Còn rét mong hoa "vớt" vải Thiều (4)
-Dân tình Lục Ngạn lòng phấp phỏng
Khách Tàu buôn bán được bao nhiêu ? (5)

    Hà Nội 8/3/ 2017- 11/2/ Đinh Dậu
                  NGUYỄN KHÔI                    
---
(1) Dừng xe, chiều ngắm rừng Phong thẳm
      Lá đỏ hơn hoa giữa tháng hai .
(2) Cái thời con gái lấy Tây, rể Tây học nói tiếng Ta 
"Tôi là con dê cụ = Tôi là con rể cụ".
(3) Ở cơ quan: ai đẻ toàn con gái  bị kết nạp vào "Hội nuôi Vịt giời".
(4) Năm nay đầu vụ "ít rét" nên số vải thiều muộn không nở hoa, hy vọng đợt rét này hợp thời tiết vải thiều sẽ cho hoa.
(5) Buôn bán với thương lái Trung Quốc rất khó chơi : lúc mua đẩy giá lên cao / nông dân ta chạy theo "tăng sản lượng" thì họ lại ngừng mua "rớt giá"thảm hại như với Gà, lợn ,tôm, chuối, dưa hấu, vải thiều...
  
READ MORE - CHÙM TỨ TUYỆT NGÀY QUỐC TẾ PHỤ NỮ - Thơ Nguyễn Khôi

MẸ ĐỪNG BUỒN / CHÚC MỪNG PHỤ NỮ VIỆT NAM - thơ Hiền Phương


Ảnh tác giả


MẸ ĐỪNG BUỒN
    

Biết Mẹ buồn khi giờ có thêm con
Anh sẽ bớt sẻ chia điều trăn trở
Sẽ bộn bề với gia đình bé nhỏ
Và trưởng thành chẳng khờ dại như xưa.

Mẹ lo lắng trong mỗi buổi sớm trưa
Anh về muộn bữa cơm đành để nguội
Con sẽ hâm cho món ăn nóng hổi
Chăm lo anh cho Mẹ bớt nhọc nhằn

Là đàn ông nhiều lúc cũng khô khan
Khi trái gió chẳng hỏi han sớm tối
Con sẽ nhắc anh biết mình có lỗi
Mà quan tâm thăm hỏi Mẹ nhiều hơn.

Khi hoàng hôn Mẹ cảm thấy cô đơn
Con sẽ ở bên khi anh công tác vắng
Con sẽ ngồi nghe tâm tư sâu lắng
Con tin rằng Mẹ rồi cũng yêu con.

Vì đàn ông coi sự nghiệp là hơn
Sẽ có lúc vô tâm làm mẹ tủi
Khi đêm tối con thì thầm bên gối
Giúp anh thêm hiểu đạo hiếu, tình người.

Mẹ yêu ơi xin mẹ hãy vui cười
Tâm thanh thản cuộc đời vui biết mấy
Con trai Mẹ chính là chồng con vậy
Vẫn mãi là con trai Mẹ . Mẹ ơi.!

HP 23.1.16
Hiền Phương


CHÚC MỪNG PHỤ NỮ VIỆT NAM

Tôi chúc cho tôi mãi ngọc ngà
Niềm vui hạnh phúc sẽ trổ hoa
Đời luôn phơi phới khi ngày tới
Cuộc sống an nhiên chẳng sợ già.

Tôi chúc mẹ yêu với các bà
An khang khỏe mạnh bệnh lùi xa
Vui bên con cháu trồng cây Phúc
Tạo dựng tương lai giữ nếp nhà.

Chúc chị cùng em các bạn xa
Giữ mãi nét duyên vẻ mặn mà
Hạnh phúc gia đình luôn thắp lửa
Đời vui cuộc sống mãi thăng hoa

Tôi chúc hôm nay rợp sắc hồng
Chào ngày phụ nữ của non sông
Người người phấn khởi vui mừng đón
Thiên chức trời ban tặng bóng hồng.

HP 19.10.16
Hiền Phương






READ MORE - MẸ ĐỪNG BUỒN / CHÚC MỪNG PHỤ NỮ VIỆT NAM - thơ Hiền Phương

MÙA XUÂN ĐI QUA - thơ Trương Thị Thanh Tâm

Trương Thị Thanh Tâm


MÙA XUÂN ĐI QUA 

Đã qua rồi những ngày xuân 
Cành mai còn lại mấy bông muộn màng 
Ngoài sân héo nụ cúc vàng 
Vẫn còn con bướm chập chờn bên hoa 

Một năm xuôi ngược bôn ba 
Mấy ngày xuân với lụa là áo xiêm 
Đón nàng xuân bước qua thềm 
Áo hoa em mặc, môi mềm dấu son 

Tháng giêng lễ hội vẫn còn 
Vào chùa hái lộc, lên non viếng đền 
Hương xuân chờ bước chân đêm 
Má em đỏ thắm dịu êm dấu hài 

Vẫn còn màu nắng ban mai 
Đu đưa cánh lá vờn bay áo hồng 
Mây trôi lụa mỏng bềnh bồng 
Hương yêu còn ấm,trọn vòng tay yêu.
                  Trương Thị Thanh Tâm 
                                Mỹ Tho


READ MORE - MÙA XUÂN ĐI QUA - thơ Trương Thị Thanh Tâm

DỖI HỜN - thơ Phương Hà




DỖI HỜN

Đã suốt một đời, anh biết không
Em chờ đợi mãi một bông hồng
Cho Ngày Phụ Nữ hay Sinh nhật
Một đóa hoa yêu đến tự chồng.

Em biết anh thương vợ rất nhiều
Trước bao cám dỗ, dạ không xiêu
Cho em tất cả bao đầm ấm
Nhưng chẳng bao giờ nói tiếng "Yêu ".

Anh chẳng lời khen vợ của mình
Dù lòng chắc hẳn biết em xinh 
Ra đường lắm kẻ dừng chân ngắm
Anh vẫn bước đều, môi lặng thinh .

Em mới vừa mua chiếc áo hoa
Rất xinh, vừa vặn lại kiêu sa
Nôn nao mặc thử cho anh ngắm
Anh chỉ liếc qua : "Áo mới à ? " .

Đi cùng, chẳng chịu nắm tay nhau
Dù ánh mắt nhìn ấm biết bao
Thiên hạ khoác vai âu yếm quá
Em buồn, mắt lệ chực tuôn trào

Em biết tình anh rất mặn nồng
Sao ngoài mặt lạnh cứ như không
Mỏi mòn, em đợi trong hờn dỗi
Một tiếng yêu thương, một đóa hồng!

Phương Hà
(Viết theo tâm sự nhiều phụ nữ nhân ngày 08/03/2017.)


READ MORE - DỖI HỜN - thơ Phương Hà

HỎI ANH - Thơ Nguyễn Ngọc Thìn


     

Người bạn vong niên của La Thụy, anh Nguyễn Ngọc Thìn (1940-1992) lãng du vào miền miên viễn đã 25 năm rồi. Tưởng nhớ đến anh, xin đăng bài thơ HỎI ANH được anh viết trong ngày Quốc Tế Phụ Nữ 8/3 năm 1988

       HỎI ANH

       Con ta nay đã lớn rồi 
       Cửa nhà cũng chẳng thua người bao nhiêu 
       Chừ đây em hỏi đôi điều
       Yêu con, yêu vợ hay yêu bạn bè

       Rượu chè còn nghĩa phu thê
       Có nên đi sớm về khuya không mình ?
       Bao nhiêu nắng của bình minh
       Bấy nhiêu hạnh phúc cuộc tình đôi ta 

       Anh ơi còn thấy đậm đà
       Còn vui như buổi pháo hoa em về
       Bây giờ nhiều kẻ ngủ mê
       Trong bia rượu với bạn bè hư thân 

       Vì con, em mới ân cần 
       Vì anh, em mới nghĩ gần nghĩ xa
       Nói đi anh… chuyện cửa nhà
       Tương lai : con, vợ, mẹ, cha đang chờ
       Hỏi anh, anh trả lời sao ?

                                   Nguyễn Ngọc Thìn
                                               1988
READ MORE - HỎI ANH - Thơ Nguyễn Ngọc Thìn

NHƯ KHÓI SƯƠNG PHAI-Thơ Hồng Thúy- Nguyễn Hữu Tân-Lê Thu Tâm-Duy Hân

READ MORE - NHƯ KHÓI SƯƠNG PHAI-Thơ Hồng Thúy- Nguyễn Hữu Tân-Lê Thu Tâm-Duy Hân