Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, July 31, 2017

TRĂNG MƠ - Thơ Trương Đình Đăng





TRĂNG MƠ

Hạt mưa chiều rơi rây rây
Sắc hương chiều ngất ngây say
Mặt hồ thu chao sóng biếc
Suối liễu dài buông tơ mây.

Một vầng trăng vừa viên mãn
Sáng hững hờ soi nhân gian
Hút mắt đời say chiêm ngưỡng
Mộng hồn vương ươm thơ dâng

Nhớ ơi vầng trăng xứ sở
Ngày no mẫy hạt chiêm mùa
Thấm đẫm phù sa nắng gió
Ngọt ngào nồng mặn phèn chua.

Ước được một lần môi mở
Hồn chạm vầng trăng tan chiều
Gối thơm làn tơ biếc rũ 
Uống ngụm sóng hồ thu yêu !

              Trương Đình Đăng
                   31/7/2017

READ MORE - TRĂNG MƠ - Thơ Trương Đình Đăng

CHỈ CÓ VẦNG TRĂNG - Phương Hà



CHỈ CÓ VẦNG TRĂNG
Phương Hà
    
Một người, một tách, một bình trà
Trăng đã nhạt nhoà, đêm sắp qua
Rỉ rả côn trùng trong bụi cỏ
Còi tàu văng vẳng khúc quanh xa

Dã quỳ đến hẹn lại đơm hoa
Mộc mạc, đơn sơ chẳng mượt mà
Sao gợi lòng em bao nỗi nhớ
Áo vàng thuở ấy nắng vàng pha

Hai đứa che chung một chiếc dù
Sương rơi nhè nhẹ tựa lời ru
Êm đềm sánh bước trên đồi vắng
Lạo xạo chân trần dẫm lá thu

Bao nhiêu nhung nhớ bấy năm trời
Bảo Lộc đêm buồn sương vẫn rơi
Em trở về đây tìm kỷ niệm
Rưng rưng mắt lệ nhạt môi cười

Từng khắc thời gian lặng lẽ trôi
Sương rơi ướt đẫm ghế em ngồi
Núi đồi hờ hững trong câm nín
Chỉ có vầng trăng an ủi thôi...
                       

                          Ph. H.
READ MORE - CHỈ CÓ VẦNG TRĂNG - Phương Hà

TUỔI THƠ QUÊ MẠ - Thơ Phong Nguyễn

Tác giả Phong Nguyễn


TUỔI THƠ QUÊ MẠ
Phong Nguyễn

Rứa là đi!
Ta xa quê mạ
Mướp vội tàn bên luống hoa khô
Con ong mật thôi không về nữa
Lẽ loi chiều tiếng sáo trẻ thơ
Ta bước đi!
Trĩu nặng hồn mơ
Mà thương lắm một thời con trẻ
Đám ruộng gặt còn thơm mùi tẻ
Đuổi trốn tìm quanh đống rơm khô
Bờ tre đưa!
Lung ánh trăng mơ
Hương bồ kết ngát thơm ai gội
Răng nhớ lắm cái ngây vời vợi
Lỡ tay cầm mà cứ quanh co
E ấp mãi!
Tà áo em vo
Đôi mắt biếc tưởng chừng muốn hỏi
Mai mốt nớ, biết người có đợi
Mấy mùa trôi thầm lặng âu lo
Gốc bàng thương!
Đỏ lá đang chờ
Rưng rức rụng, tím sân chùm khế
Câu ca dao ngọt lời mạ kể
Con đò qua ai bỏ câu hò
Đêm quê mạ!
Ta chẳng muốn cho
Mà ký ức dần xa vời vợi
Cô bé xưa đã không còn đợi
Khoát áo hồng... Khép cửa... Phòng cô..
Cũng chút tình nhớ lắm tuổi thơ
Rứa là đi!
Ta xa quê mạ....

30-7-2017 
PN

(Kỷ niệm một lần về thăm quê mạ.)
phongnguyen2602@yahoo.com
READ MORE - TUỔI THƠ QUÊ MẠ - Thơ Phong Nguyễn

CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN 27; 28


             Nhà thơ Chu Vương Miện



CHÙM THƠ CVM 27

thiên hạ
gió thổi ngược 
gió thổi xuôi
thuyền dòng ngược
thuyền dòng xuôi

người được Chúa gọi về
người được Chúa bảo ở lại
kẻ sống dở trong nhà thương
thiếu tiền bệnh nặng
thiếu thuốc men
kẻ thân tháo chạy cả
bằng hữu vờ không quen
thằng thi sĩ nghèo nằm chờ chết
đồng hoang tiếng dế mèn
mắt bây giờ trắng xóa
không còn một lời khen
tri kỷ tri âm không có
lò mờ một nén nhang
một đoạn trường khổ lụy
xưa sau một đoạn đường
bạn nằm trên nhà bệnh
ta dở thác nhức đầu
tuổi già là vậy vậy
đông tây còn gặp nhau
kiếp này thôi đành lỡ
biết chốn nào tìm nhau ?


CHÙM THƠ CVN 28

NẰM NHÀ THƯƠNG

Một cơn mưa
nhiều cơn mưa
cơn gió thốc
cơn gió lùa
đời xuôi ngược
nắng trong mưa

ăn ở đó
uống ở đó
đái ỉa cũng ngay ở đó
chích thuốc ở cả hai bàn tay
trên đầu treo tòng teng
ba chai thuốc nước biển
chuyển xuống sự sống
cuộc sống quá hao mòn
cơm áo làm kiệt quệ
tưởng đã thoát
bệnh vịện cứu kịp
hồi sinh
làm  thân trâu bò khỏe lại
để tiếp tục sự nghiệp
kéo lê cuộc đời trên hai vai
đi tới

CHU VƯƠNG MIỆN

READ MORE - CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN 27; 28

Sunday, July 30, 2017

BA CHẬU HOA - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân

Tác giả Lê Hứa Huyền Trân


BA CHẬU HOA
Lê Hứa Huyền Trân

Típ tưới hai chậu cây trên hiên nhà một cách chậm rãi, cô hơi nghiêng nghiêng đầu để những ánh nắng nhảy nhót trên mái tóc suôn dài rồi rơi vào chậu. Hai chậu cây nhỏ xíu, một chậu là chậu Catlin's Giant đựng trong cái lọ màu xanh dương, một chậu khác là hoa lan tím đựng trong cái chậu màu hồng. Típ thích hoa lan tím, còn Kim thích Catlin's Giant, chúng đều có màu tím chỉ khác nhau ở mùi hương và hình dáng, nên ngày trước khi mới quen nhau, Kim hay trêu Típ rằng cả hai đều thích những bông hoa có màu thủy chung. Ở cái xứ Hàn Quốc này, hai sinh viên du học xa nhà bỗng trở thành điểm chung khi tìm đến sở thích là các loài hoa. Người ta ít khi trồng Catlin's Giant trong chậu vì đó là loài hoa của thiên nhiên, nếu dàn trải ngoài tự nhiên thì sẽ tạo thành một màu tím mát mắt, ngược lại hoa lan tím là loài hoa cô độc lúc nào cũng treo mình trong cái chậu. Đang suy nghĩ miên man, Típ nghe tiếng mở cửa, Kim đẩy cửa bước vào, quăng cái balo lên ghế cái phịch rồi nhìn Típ:
-Em đang tưới cây à? Thế hôm nay tâm trạng của em là gì hả?
Sở dĩ Kim hỏi như vậy vì ngày trước, khi cả hai mới mua hai chậu cây về nhà đã thỏa thuận : nếu hôm đó Típ vui thì Típ sẽ để chậu lan tím ngoài hiên, còn không vui hay giận Kim thì để chậu Catlin's Giant ở ngoài, lúc đó, tự Kim sẽ biết mà làm Típ vui. Và ngược lại.
-Ở bên cạnh anh thì lúc nào em cũng để chậu lan tím bên ngoài thôi, nhưng như thế có tội Catlin's Giant không anh nhỉ?
Kim vòng tay ôm lấy eo của cô nàng bé bỏng:
-Sao lại tội, nó sẽ ở trong phòng chúng mình, không phải tốt hơn sao?
Típ hôn nhẹ lên má Kim rồi đi pha café cho anh chàng, anh chàng sốc lại cái khăn choàng to sụ rồi ngồi xuống bàn. Kim nhìn ngắm Típ đang pha café rồi lại nhìn ra ngoài hiên tuyết đang rơi đầy. Kể từ khi đi du học tới giờ dễ cũng đến ba năm rồi nhỉ, ngày đầu gặp Típ, cứ thấy cô nàng ấy khác lắm cơ, khi biết cùng là người Việt thì nhảy từ góc này tới góc kia, tiếng nói oang oang:
-Chào bạn, mình là Tiffany, cứ gọi mình là Típ nhé.
Tiếng nói ấy to đến độ nếu Típ đang nói chuyện bình thường người ta cũng dễ nghĩ tới là Típ đang cãi nhau,  và đồng loạt những du học sinh đều nhất trí không nên gây sự với Típ vì tiếng của Típ sẽ át lại tiếng mình, cãi vã vô ích. Kim bật cười với ý nghĩ đó khiến Típ ngơ ngác, cô nàng chỉ kịp nói:” Em biết anh muốn uống B-ing nhưng tạm thời uống cốc café này cho tỉnh ngủ đã. Trời mùa đông dễ buồn ngủ mà anh thì sắp thi rồi”. Kim gật đầu hớp lấy miếng café từ cốc café Típ đưa. Từ khi Kim tỏ tình với Típ, lúc nào Kim cũng tự hỏi tại sao Típ lại đồng ý yêu mình, một chàng trai chẳng lấy gì làm nổi bật như mình, thứ duy nhất là màu tóc bạch kim và làn da trắng cứ như một chàng trai tây nào đó.
-Em yêu anh vì giọng hát.- Típ đột nhiên nhìn thấy điều gì đó trong mắt Kim rồi nói – Anh đang thắc mắc phải không? Anh nhé, xấu tính lắm, lại lười biếng và lạnh lùng nữa. Nhưng khi anh hát, anh trở thành một con người rất khác. Tình cảm hơn.
-Thế nên anh xí trai như thế này em cũng yêu hả?
Típ cười và lấy cốc sữa uống che lấy nửa khuôn mặt của mình, đôi mắt hình vầng trăng treo ngược ánh lên ánh nhìn hạnh phúc. Típ yêu Kim vì sự cô độc của anh, trong khi các du học sinh hay đi chung thành từng nhóm và cùng nhau chia sẻ nỗi nhớ nhà thì Kim chọn cho mình một góc riêng ngồi nghêu ngao hát. Lúc đó mái tóc bạch kim cắt hình trái tim bay lất phất trên trán. Và có lẽ vì vẻ ngoài lạnh lùng nên anh được bầu làm nhóm trưởng của một câu lạc bộ vì có vẻ tin tưởng.
-Tuyết rơi rồi, tuyết đầu mùa, cầu nguyện đi anh.
Kim xua tay phây phẩy, miệng cằn nhằn nhưng cũng nhìn Típ và chắp hai tay lại. Người ta hay nói Kim yêu  Típ nhường thế, nếu Típ hòa đồng vui vẻ thì Kim ít nói, Típ khá trẻ con nhưng Kim lúc nào cũng làm những thứ Típ yêu cầu. Típ thích Kim có lẽ là từ lúc thấy Kim đi cùng với một người bạn, có vài cô bạn gái đã tặng socola cho anh chàng, nhưng Kim lại kéo những cô gái ấy qua một bên và nói:
-Mình còn đi cùng một người bạn nữa, các bạn có thể tặng cho cả người ấy không?
Tính ý nhị của một chàng trai làm Típ bất ngờ, khi còn biết nghĩ cho cả người bạn đi cùng của mình sẽ buồn như thế nào khi biết mình không được tặng quà. Nhưng hiểu nhau là thế cũng không tránh khỏi những lúc cãi nhau, Kim là người trách nhiệm còn Típ khá trẻ con, đôi khi Típ chuẩn bị kì công những đồ ăn thật ngon nhưng Kim lại bận việc ở câu lạc bộ thì thể nào Típ cũng dỗi. Những lúc ấy khi Kim vừa về tới nhà đã thấy chậu Catlin's Giant treo lủng lẳng bên ngoài. Kim sẽ không nói gì, chỉ quàng thêm chiếc áo khoác lên vai cho Típ bớt lạnh. Chỉ những điều ấy thôi cũng khiến Típ cảm động và quên đi giận dỗi ngay.
Lời yêu duy nhất Kim nói với Típ là lúc tỏ tình và từ đó đến giờ đã hai năm rồi không còn nói lời nào nữa. Típ không nhận ra hoặc giả cô chẳng còn để ý đến điều đó, tình yêu của hai người trôi qua khá êm đềm và hạnh phúc, đến độ cái cảm giác ngọt ngào dần phai nhạt lúc nào không hay. Típ trở nên bận rộn hơn với những mối- quan- hệ- ngoài- Kim, người chuẩn bị bữa tối thay thế thành Kim lúc nào không biết. Nhiều lúc Kim đi làm về trễ thì Típ đã ngủ rồi chứ không còn chờ mình như trước nữa. Noel vừa rồi, Kim đem về một chậu dạ yến thảo, hương hoa nồng đến độ bay khắp cả căn phòng, điều đặc biệt của loài hoa này là nếu màu của chúng càng đậm thì càng tỏa hương thơm ngát. Típ nâng niu những cánh hoa rồi nhìn Kim:
-Hoa gì vậy anh? Nó có nghĩa là gì?
-Hoa dạ yến thảo. Nó có nghĩa là “anh yêu em”.
Típ bật cười trước lời tỏ tình của Kim. Nụ cười ấy dường như là nụ cười cuối cùng cho những mộng đẹp suốt hai năm qua hai người đã có. Vài hôm sau Típ nhận được một cuộc điện thoại của gia đình và cô chỉ nói ngắn gọn với Kim:
-Em sẽ về Việt Nam
-Khi nào? Sao gấp thế? Khi nào em quay lại?
-Em không quay lại nữa, tháng sau là kết thúc khóa học rồi và em sẽ về nước luôn.
Kim hơi giật mình trước những lời đanh gọn của Típ, anh cố vươn mình ra nắm lấy tay Típ nhưng cô giận dỗi hất tay anh ra:
Anh thì muốn sống lâu dài ở Hàn Quốc còn em thì muốn ở Việt Nam, rõ ràng là mình không cùng chí hướng. Mối quan hệ này không thể lâu dài được.
-Kim buông tay Típ ra ngay, Típ quay lưng bước đi:
-Anh thấy đấy, đến giờ em cũng không biết anh nghĩ gì nữa. Anh có yêu em không? Hay đang giận? Anh cũng không bao giờ nói rõ. Thậm chí anh cũng chưa bao giờ treo Catlin's Giant ngoài hiên nữa.
Kim lặng người nhìn Típ, chỉ còn thấy bóng dáng cô đang đi xa dần và tiếng nói văng vẳng: “Ngôi nhà nhỏ này em rất thích, nhưng mình khó gặp lại, nên khi nào anh bình tĩnh lại em sẽ về dọn đồ”. Kim ngồi phịch xuống chiếc ghế bành  mà anh yêu thích và cố đưa tay ra khoảng không với lấy một hình bóng mà chẳng mấy chốc nó đã tan thành khói sương quá đỗi nhanh chóng. Anh tự hỏi tại mình hay tại người mà rồi chợt nhận ra dẫu có là tại ai cũng chẳng còn quan trọng nữa. Anh ngắm nhìn chậu Catlin's Giant, chậu dạ yến thảo và cả chậu lan tím đang đứng thẳng hàng cũng chẳng còn biết cảm xúc của mình là như thế nào. Được vài ngày, trong máy Típ rung lên tin nhắn: “Em cứ ở nhà đó cho tới khi em đi, anh dọn hết đồ của anh đi rồi.”
Típ quay lại ngôi nhà xưa, tất cả chẳng còn gì chỉ còn vương chút bụi cũ, lạ thật, người mới đi một khoảng thời gian mà tưởng như đã lâu lắm. Bỗng dưng, Típ bật khóc khi nhìn thấy ngoài cửa sổ hai chậu cây đang đứng thẳng hàng: Catlin's Giant và dạ yến thảo. Nhưng ý nghĩa của nó:
-“Anh có giận, nhưng anh yêu em.”

Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân.
Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định.




READ MORE - BA CHẬU HOA - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân

HOA CÚC - Chùm ảnh của Chu Vương Miện










READ MORE - HOA CÚC - Chùm ảnh của Chu Vương Miện

Saturday, July 29, 2017

TẢN MẠN GIỮA NHỮNG VẦN THƠ ! - Phan Quỳ

Xin giới thiệu một tản văn của Phan Quỳ - nguyên là cô giáo giảng dạy môn Tiếng Anh, người đã thay mặt tất cả anh chị em cựu học sinh Nguyễn Hoàng phát biểu cảm tưởng trong ngày Hội ngộ Nguyễn Hoàng lần thứ V ngày 15.7.2017 tại Quảng Trị !
Bài tản văn đã được tác giả của Miền Ký Ức đánh giá "Bài viết êm ái ru ta vào giấc mộng dài..." (LCD)



                        Tác giả  Phan Quỳ


               TẢN MẠN GIỮA NHỮNG VẦN THƠ !
                                                          Phan Quỳ 

Giữa bao bộn bề tất bật của mưu sinh và cả những nhọc nhằn hiu hắt của tuổi xế chiều, bỗng một hôm ta chợt nghe đâu đó thoáng về một tiếng cười giòn tan của kỷ niệm. Vang vọng đâu đây tiếng chú ve nhỏ hết hồn kêu vang trong một trưa hè đôi lứa. Và ta chợt thấy lòng bâng khuâng xao xuyến một trời mơ trở lại, ngọt ngào, tha thiết và đắm say:

Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời 
Vai kề vai một mái lầu phong nguyệt
Hanh phúc xa xa mĩm miệng cười.

Đó là niềm hạnh phúc lộng lẫy của Đinh Hùng, nỗi nhớ nhẹ nhàng lắng sâu bàng bạc của Trịnh, hay của hết thảy chúng ta khi hoài vọng về một bóng hình xa xôi trong nhạt phai dĩ vãng: 
Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ , đôi khi thoáng nghe bước chân về đâu đó của em...
Và đâu đó là nỗi nhớ trùm lấp, vây phủ không gian và thời gian trong một chiều vàng của Du Tử Lê:

Tôi ngồi trong nỗi tôi riêng,
Bên trong ghế lạnh ngoài hiên bóng rời
Phòng tôi trần thiết gương người.
Tường sơn kỷ niệm vách bồi dáng xưa.
Tóc người chảy suốt cơn mưa.
Ngực thơm hoa bưởi môi đưa bão về...

Người xưa như hiện hữu nơi nơi mình có mặt, mãi bên ta trong hiu quạnh  khôn cùng. Ta chợt nghĩ đến mối tình si của vị vua Tự Đức đáng kính năm nào:

Đập cổ kính ra tìm lấy bóng,
Xếp tàn y lại để dành hơi.

Bao tìm kiếm níu kéo trong vô vọng của người về một bóng hình đã quá vãng. Nỗi day dứt khôn nguôi vì thiếu vắng một tình thân. Câu thơ da diết trong ta một nỗi sầu đau về tử biệt sinh ly và hương hơi tràn ngập trong tim người ở lại, với một cõi lòng thương nhớ vô biên. 
Và rồi trong một buổi hoàng hôn kia tĩnh lặng, lòng mình cũng tựa như sương khói : 

Sân chiều chao nhẹ dăm tơ lá,
Và khói sương về cuộn cánh song.

Câu thơ của Nhã Ca gợi ta nhớ về nỗi buồn man mác diệu vợi của thi sĩ Hoài Khanh:

Ta ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng, 
Nghe giữa hồn cây cỏ mọc hoang vu.

Biết bao lần ta đọc lại Hoài Khanh và biết mấy lần ta nghe mình buông tiếng thở dài hiu hắt tiếc thương, 
Và hẳn ai trong chúng ta cũng đã hơn một lần ngẩn ngơ với Tuệ Sĩ:

Đôi mắt ướt tuổi vàng
Khung trời hội cũ
Áo màu xanh
Không xanh mãi
Trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ.
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn 

Một người đã không còn vướng lụy bụi trần, thế mà tận trong cùng sâu thẳm đã có lúc phải thốt lên:

Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan.

Bùi Giáng gọi đó là chất trang trọng dị thường của hoài niệm, là sự đầy đủ hết mọi yếu tố bát ngát: một cung trời xán lạn bao la, một hội cũ xao xuyến, một tuổi vàng long lanh... Một đôi mắt ướt ngậm ngùi của hiện tại.
Dù tà áo xanh kia đã không còn xanh nữa, nhưng đỉnh đá nầy và hạt muối đó chưa tan.
Đỉnh đá quy tụ về mọi hương màu trời mây rừng rú. Hạt muối chứa chất cái lượng hải hàm của trùng dương. Đó là cái bất tận của tâm tình dừng sững tại giữa tuyết nguyệt phiêu du. 
Thế đó, một bóng hình tưởng như đã sững im của ngày cũ, bỗng một hôm lồng lộng quay về làm Tuệ Sĩ phải thấy mình vội vã thắp ngọn đèn khuya....
Ở một cung bậc cảm xúc nhẹ nhàng hơn, chúng ta cũng thấy bóng dáng ngây thơ ngà ngọc của tuổi hoa niên làm lay động tâm hồn thi sĩ:

Em tan trường về,
Đường mưa nho nhỏ,
Chim non dấu mỏ,
Dưới cội hoa vàng. 
Bước em thênh thang, 
Áo tà nguyệt bạch...

Mối tình nhẹ như mây và đẹp như cổ tích của Phạm Thiên Thư thật dễ thương biết mấy:

Thương ơi vạn thuở,
Biết nói chi nguôi
Em mĩm môi cười,
Anh mang nỗi nhớ...
Và cả khi đã chia xa:
Dáng em nho nhỏ ,
Trong cõi xa vời,
Tình ơi, tình ơi...

Ai trong chúng ta đã đi qua tuổi học trò mà không chép thơ ông vào tập vở? Để rồi mỗi sáng nắng chiều mưa, chúng ta vẫn thấy vang lên từng giai điệu ngọt ngào của hương vị tình yêu buổi ban đầu ngập ngừng bỡ ngỡ như có như không, như mây chiều ngày hạ , như nắng sớm mưa thu của một Mường Mán dung dị ngây ngô mà đáng yêu đến lạ lùng: 

Có chi mô mà chân luống cuống
Cứ tà tà ta bước song đôi
Đi một mình tim sẽ mồ côi
Tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp

Để tóc rối cần chi phải kẹp

Nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền
Buộc hồn O vào những cánh chim
Bay lên đỉnh hồn anh ngủ đậu

Cứ mím môi rứa là rất xấu

O cười tươi duyên dáng vô cùng
Cho anh nhìn những hạt răng xinh
Anh sẽ đổi ngàn ngày thơ dại

Mi khẽ chớp nghĩa là sắp háy

Hãy nguýt đi giận dỗi càng vui
Gót chân đưa bước mộng bồi hồi
Anh chợt thấy trần gian quá chật 

Và với Nguyên Sa thì ta lại được thưởng thức những âm thanh bay bỗng, óng chuốt, lấp lánh và vô cùng điệu đàng trong từng ý từng lời:

Có phải em mang trên áo bay, 
Hai phần gió thổi một phần mây,
Hay là em gói mây trong áo,

Rồi thở cho làn áo trắng bay? 

Và biết bao ân cần vỗ về cho người mình yêu dấu;
Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc,
Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi...

Anh sẽ vì em để pha màu mực tím, để đong đầy nghĩa yêu đương giữa ngàn hoa vàng và thắm biếc lá xanh.
Thế đó, biết bao ý tình thiết tha của buổi đầu hạnh ngộ vương vấn làm say đắm lòng ta từ bấy đến giờ:

Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ,
Nửa như hoài vọng nửa như say,
Em đến như mây chẳng hạn kỳ,
Hương ngàn gió núi động hàng mi.
Tâm tư khép mở đôi tà áo, 
Hò hẹn lâu rồi em nói đi.

Thật kiêu sa và sang cả, Đinh Hùng cũng đã mang tặng chúng ta những cảm xúc vô cùng mới mẻ và những dòng thơ tuyệt bích và rồi với tài hoa của Phạm Đình Chương chúng ta lại được thưởng thức những cung bậc đẹp như tranh vẽ của lứa đôi hạnh phúc:

Hy vọng thơm như má chớm đào,
Ước nguyện chung giấc mộng trăng sao, 
Sánh vai một mái lầu phong nguyệt,
Hoa bướm vì em nghiêng cánh chao…

Cảnh như non bồng nước nhược, tình như đắm như say dưới một trời hoa mộng, ta nghe lòng êm ái một niềm yêu thương lan tỏa dịu dàng và tươi sáng. Thơ và nhạc như đan quyện vào nhau, hòa cùng nhịp đập thăng hoa cảm xúc của người thi sĩ và nhạc sĩ đã tặng cho đời những món quà xinh xắn và diễm lệ vô ngần. 
Đinh Hùng đã từng thốt lên : Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm... Chúng ta có thể nói thơ ông cũng lộng lẫy như một ngàn hoa sớm vậy:

Có những buổi ta nhìn em kinh ngạc 
Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly 
Ôi mắt xa khơi, ôi mắt diệu kỳ 
Ta trông đó thấy trời ta mơ ước. 

Ta thấy bóng một vừng đông thuở trước 

Cả con đường sao mọc lúc ta đi 
Cả chiều sương mây phủ lối ta về 
Khắp vũ trụ đều vô cùng thương nhớ.

Chúng ta ngưỡng mộ những tài hoa và trân trọng bao ý ngọc lời châu, và chúng ta cũng thấy gần gũi và rất đỗi thân thương một Nguyễn Bính mộc mạc chân quê trong một mối tình gắn bó với cô láng giềng:

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi ,
Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn.

Và đến bài thơ Trường Huyện thì chúng ta mới thấy hết điều dễ thương của ông:

Học trò trường huyện ngày năm ấy
Anh tuổi bằng em lớp tuổi thơ
Những buổi học về không có nón
Đội đầu chung một lá sen tơ

Lá sen vương phấn hương sen ngát

Ấp ủ hai ta chút nhụy hờ
Lũ bướm tuởng hoa cài mái tóc
Theo về tận cửa mới tan mơ. 

Mối tình tuổi thơ kỳ ảo mênh mông như cơn mưa bất chợt, như gió thoảng chiều thu, như sen tơ ngày hạ, như giấc mộng cuối trời. Và cả lũ bướm ấy cũng như say tình mộng ảo mà ngẩn ngơ theo về. 
Và hẳn ai trong chúng ta cũng đều mĩm cười thông cảm xẻ chia cái độ ghen phi lý mà rất mực Nguyễn Bính:

Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai
Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi, 
Đừng ôm chiếc gối, đêm nay ngủ... 
Đừng tắm chiều nay, biển lắm người...

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ. 

Đừng làm ẩm áo khách chưa quen. 
Chân cô in vết trên đường bụi 
Chẳng bước chân nào được dẫm lên...

Thế là tận cùng của chiếm hữu riêng tư, nhưng chúng ta vẫn thấy rất mực duyên dáng, ý vị và độc đáo một Nguyễn Bính trên thi đàn, và chúng ta càng thương mến và yêu kính ông hơn nhiều. 
Tiếc rằng Nguyễn Bính đã không gặp được Trịnh Công Sơn để nghe Trịnh một lần: Yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ... và Ru em ngồi yên đấy, tôi tìm cuộc tình cho...
Cho dù có khác biệt nào giữa Trịnh Công Sơn và Nguyễn Bính, Nguyên Sa hay Đinh Hùng, Phạm Thiên Thư và Tuệ Sĩ thì tình yêu vẫn lên ngôi thần thánh, diễm lệ và trang đài, thi vị và liêu trai và mãi là nguồn cảm hứng bất tận trong tim người nghệ sĩ để dâng tặng cho những tâm hồn đồng điệu một vẻ đẹp thanh tao của đường tơ ngân lên giữa mây ngàn gió lộng, của âm nhạc tuyệt bích và lời thơ diễm lệ. 
........................
Có thể nói chúng ta là những người may mắn và hạnh phúc vì được thưởng ngoạn những tác phẩm nghệ thuật biểu đạt tình yêu đôi lứa với nhiều sắc thái bay bỗng, thăng hoa, phong phú, đa dạng và tuyệt vời. Và rồi mỗi lúc nghe cõi lòng lắng đọng những buồn vui, ta lại tìm đến như một cứu cánh để an ủi vỗ về tâm tưởng, Như những buổi chiều nay, khi ngoài trời âm ỉ những cơn giông và kéo theo những cơn mưa đầu hạ làm gợi lại trong tôi những tâm tình thiết tha và chợt nghĩ về Huy Cận: 

Hỡi mây trắng phất phơ màu gió cũ. 
Nước buồn ôi! còn lại bến sơ xưa. 
Cho ta gởi vọng xuôi về quá khứ. 
Đôi chút sầu tư nước đẩy, mây đưa...

Và một nỗi buồn man mác buổi tich dương của Nhã Ca:

Ngày cũng vừa xanh dáng tịch liêu,
Đường xa sầu tiếp với cây chiều
Bầy chim én cũ qua thành phố.
Về gọi thời gian vỗ cánh theo...

Và thế là mình nghe lòng buồn quá đỗi... Nhã Ca ơi.

                                                            Phan Quỳ 
                                                           20-5-2017

READ MORE - TẢN MẠN GIỮA NHỮNG VẦN THƠ ! - Phan Quỳ

CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN 25; 26


             Nhà thơ Chu Vương Miện




CHÙM THƠ CVM 25

em đi mất
anh đi tìm
tìm nơi nao ?
thác ghềnh
sáu mươi năm ?
bạc mái đầu
cầm bằng
thơ văn nơi quán cóc
dăm câu lác lác xàm xàm
chưng ra không ai đọc
tác giả cũng hơi buồn
lương tháng mấy chục bạc
lương thực càng leo thang
mớ lương tâm bỏ xó
trong xó bếp tro than
mèo kêu nghèo xót ruột
chó kêu càng thêm buồn
chém cha nghề viết lách
y nước chảy lá môn ?
ôi cái gì đã còn
ôi cái gì đã mất
chuyện rác rến ngoài tai
nón che ngang kín mặt
chuyện gì một dòng nước
lầm lũi nơi chân cầu
hiện tại quá buồn khổ
hi vọng gì ! tương lai !


CHÙM THƠ CVM 26

dòng đời
con diều bay
con diều rớt
mưa nhẹ hột 
mưa nặng hột

dòng nước trôi đi
ghềnh đá ở lại
con thuyền xuôi dòng
cọc bến vẫn bờ sông ?
con người chuyển bao kiếp
nghĩa trang cũng chả còn
sóng sau lùa sóng trước
ngàn đời nước cùng non
thơ hay như cụ Tản
trôi trôi trên sông Đà
Nguyễn Bính nghèo xơ xác
phơi một đống tài hoa
thế thời cùng thời thế
từng đợt gió phong ba
càn khôn cuồng hỗn loạn
nghiêng ngửa cõi sơn hà ?

CHU VƯƠNG MIỆN

READ MORE - CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN 25; 26

DẦM MƯA - Thơ Hiệp Kim Áo Tím



                     Hiệp Kim Áo Tím


DẦM MƯA

Ngày xưa ta thích dầm mưa
Chiếc dù nho nhỏ đủ vừa che thôi
Mưa phùn nhè nhẹ mây trôi
Hạt bay trên tóc , trên môi em hồng

Dầm mưa cứ thích lông bông
Tay thì xách guốc chân không cợt đùa
Ngây thơ mẹ cũng chịu thua
Ăn roi mà chẳng chịu chừa nghịch mưa

Bây giờ ngồi nhớ ngày xưa
Bật cười nhớ chuyện như vừa hôm qua
Bây giờ nhớ mẹ, thương ba
Mỗi khi con ốm cả nhà buồn hiu

Tuổi thơ ơi nhớ thật nhiều
Năm mười, rượt bắt, thả diều,nhảy dây
Đã rồi lại thích trèo cây
Đủ trò nhưng vẫn nhớ ngày... dầm mưa

Ước gì trở lại ngày xưa
Tay thì xách dép dầm mưa đã đời...

                    Hiệp Kim Áo Tím
                    Đà Lạt, 29/7/2015

READ MORE - DẦM MƯA - Thơ Hiệp Kim Áo Tím

CHÙM THƠ NGUYỄN LÂM CẨN



              Tác giả Nguyễn Lâm Cẩn


TA, NGƯỜI HÁT RONG

Ta hát không đàn âm thanh câm lặng
Hát cho giọt nắng ôm trời ô hô
Hát rong đời mình theo cơn gió lạ
Gió bay xa quá trở về hư vô

Hát rong đời tình vừa đi qua ngõ

Tình ra phía chợ bán mua ơ hờ
Hát rong đời mình ném vào cát bụi
Đời đi lầm lũi kiếp người rong rêu

Ta người hát rong thơ êm vần điệu

Thơ rồi chết yểu ai nhớ ai quên
Chỉ tình ta hát bóng qua chân thềm
Thơ mang bị gậy xin người triền miên

Người ơi ta hát xin đừng nghe chi

Bao nhiêu ngột ngạt gánh sang điêu tàn
Hát cho nhật nguyệt về trời xua tan
Đạo đời bến cũ bạc trên non ngàn.

                 Hà Nội, 16-10-2009


GIỐNG NHƯ

Giống như ai đang đặt nụ hôn lên môi mình
Ấm đêm buốt lạnh

Nhắm mắt lại cho hơi thở hồn nhiên, vô tư, đầy ăm ắp, thấm thật sâu nồng nàn

Sự tưởng tượng cất mình như có cánh

Giống như mẹ đặt núm vú lên môi bé xíu

Trong đêm chào đời mặt trời tí hon bừng nở
Trái tim mẹ nhỏ những giọt sữa tinh khiết tràn trề

Mở mắt ra ngắm

Khuôn mặt mẹ dịu hiền đẹp như thiên thần đang âu yếm
Ngón tay tí xíu ôm bầu vú mẹ đừng để ai dành dật đem đi

Giống như

Giống như
Giống như…

Bừng mắt dậy thấy em kề bên nhưng lại hóa ngay ra cái bóng

Bay lên
Bay lên
Bay lên…

Giống như em đang đặt bàn tay lên trái tim ta

Hát lời ru mộng mị
Giống như ai khao khát một tình yêu.

                          Hà Nội, 28-7-2017


THU LÊN...

Thu lên xanh ngắt…
Mơ màng
Kìa ai đang hái trăng vàng trao nhau
Hình như ở phía mai sau
Thu xanh nõn lá lên màu non tơ

Thu lên xanh ngắt…

Trời thơ
Kìa ai đang thả mộng mơ về giời
Hình như chiếc lá rong chơi
Trái tim vừa cháy…hát lời ý a…

Thu lên xanh ngắt…

Lòng ta
Trải ra muôn dặm
Biết là về đâu ?
Ngước lên 
Trăng chín trên đầu
Ô hay quả ngọt nhìn đâu cũng đầy!

               Hà Nội - thu, 8-9-2010
                    Nguyễn Lâm Cẩn

READ MORE - CHÙM THƠ NGUYỄN LÂM CẨN

TƯƠNG TƯ ĐÊM MẦU VÀNG - Thơ Trần Mai Ngân





TƯƠNG TƯ ĐÊM MẦU VÀNG

Tương tư em hạt bụi
Tàn phai đóa hoa môi
Vàng nhuộm sau lưng tôi
Vàng cả đêm đơn côi

Tương tư em hư vô
Bao năm giọt lệ khô
Cho đôi mi đợi chờ 
Để đôi bờ chênh vênh

Tương tư em gọi tên
Tháng Tám chạm mông mênh
Đêm sâu nghe tiếng thở
Ai chong đèn làm thơ

Tương tư em... tương tư 
Vàng cả Thu không ngủ
Ngoài phố xe chạy vòng
Đường nhuộm vàng thinh không!

                       Trần Mai Ngân

READ MORE - TƯƠNG TƯ ĐÊM MẦU VÀNG - Thơ Trần Mai Ngân

Friday, July 28, 2017

NHỮNG CHUYỆN NGÔ TIẾN VINH KIỂM CHỨNG - Đặng Xuân Xuyến





NHỮNG CHUYỆN NGÔ TIẾN VINH KIỂM CHỨNG
                                Chuyện về niềm tin tín ngưỡng

Cuối năm 2010, Ngô Tiến Vinh về đầu quân cho Công ty Văn Hóa Bảo Thắng, đến cuối năm 2013 thì nghỉ việc. Tiếng là Công ty nhưng thực chất lúc đó chỉ còn lại Nhà sách Bảo Thắng được co cụm, rút về 7/61 Nguyễn Văn Trỗi (Hà Nội) để chờ ngày giải tán nên toàn công ty chỉ có mấy người, vì thế mà tôi và cháu (Ngô Tiến Vinh) có thời gian gần nhau nhiều.
Là thanh niên mới lớn, cháu không tin vào những chuyện như số mệnh, nhân quả, ... nên mỗi khi tôi nhắc đến những kiêng kỵ trong dân gian, cháu đều cười: - “Chú cứ mê tín rồi nói quá lên, chứ cháu không tin.”. Thế rồi, trong những bữa cơm, khi rượu đã ngà ngà, hứng lên, tôi bói tay cho mọi người, cháu ngạc nhiên vì những lời tôi “phán”. Bạn bè của cháu như: Sáng (Tâm Trong Sáng), Trình (Tien Trinh), Điệp (Phêrô Hoài Nam), Thương... lần đầu gặp vậy mà tôi tả chính xác khu đất nhà đang ở có hình dạng thế nào, địa thế làm sao, thậm chí còn “đọc” được ngôi mộ hợp với người đó là ngôi mộ của ai? Nằm ở địa thế nào (cách sông, đường, quang cảnh khu vực ra sao)? Điều lạ là những “bí ẩn” đó chỉ hiện lên ở gò Kim Tinh (bàn tay) khi tôi đang chuyếnh choáng men rượu, có tâm trạng muốn xem tay cho người đó. Khi đã “phán” xong, tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. Nếu muốn hỏi điều chưa rõ, phải đợi lần sau, khi tôi đã ngà ngà men rượu, muốn xem tay cho người đó vì chính tôi cũng không hiểu được tại sao chỉ khi đã “liêng phiêng” men rượu tôi mới có thể “nhìn” được đất cát, mồ mả hiện lên gò Kim Tinh trên bàn tay người đó thế nào. Những “kiến thức” đó không thể có trong bất cứ cuốn sách nào về thuật xem tướng. (Thuật ngữ dân gian gọi đó là “lộc Thánh”.) Và tâm trạng “hứng” xem cũng không dễ xuất hiện, chẳng hạn như Ngô Tiến Vinh, phụ việc tôi từ cuối năm 2010, ngồi uống rượu cùng tôi nhiều lần, chứng kiến tôi xem cho nhiều người nhưng đến tận cuối năm 2015, tôi mới xem tay cho cháu.
Từ chuyện tôi xem bói tay, cháu bắt đầu để ý những liên quan đến lĩnh vực tâm linh, như cơ duyên của tôi với số 7, những năm chẵn, thế đất nơi ở và những linh cảm của tôi... lặng lẽ kiểm chứng.
Chẳng hạn, tháng 10 năm 2011, chị Ngô Thị Nguyện, con gái bác ruột bên ngoại của tôi, thống nhất bán cho tôi mảnh đất ở quê. Đặt cọc 100 triệu, tôi hẹn đầu năm 2012 sẽ về đo đất và sang tiền. Sau đó, tôi nói với cháu Ngô Tiến Vinh, anh Trần Tiến và chị gái rằng tôi linh cảm không mua được mảnh đất đó. Mọi người nghe nhưng không tin. Đúng ngày 17 tháng Chạp, ngày giỗ ông ngoại tôi, anh Ngô Khắc Thử (em ruột chị Nguyện) cùng chồng chị Nguyện lên nhà tôi ở Nguyễn Văn Trỗi (Hà Nội) nói không bán khu đất đó nữa. Tiếp lần 2, vào tháng 8 năm 2012, khi tôi bắt đầu triển khai xây nhà ở mảnh đất vừa mua (nhà hiện tại ở quê), chị Nguyện lần nữa đặt vấn đề nhượng mảnh đất lần trước. Tôi đặt cọc chị 300 triệu, hẹn 2 tháng sau về đo đất và sang tiền. Cũng như lần trước, tôi nói với mọi người, dù hợp đồng đã ký chặt chẽ đấy nhưng mảnh đất đó cũng không thuộc quyền sở hữu của tôi. Đúng ngày đo đất, chị Nguyện lại thay đổi, mảnh đất đó lần nữa không thuộc quyền sở hữu của tôi. Sau mấy lần mua đất không thành, cháu Vinh bắt đầu tin vào những linh cảm của thế giới tâm linh.
Tiếp đến chuyện xây cổng nhà ở quê.
Cuối năm 2012, nhà ở quê đã hoàn thiện nhưng chưa xây được cổng mới vì đã cận tết, đành để sang năm 2013 làm. Nhiều lần điện về, tôi giục anh Lê Xuân Hanh (anh em con dì con già) triển khai nhưng lần nào anh cũng nói thợ đang bận, để tháng 5 (âm lịch) sẽ triển khai. Tôi nói với anh Hanh (và nhiều người) không thể xây cổng trong tháng 5 âm lịch năm 2013 được vì nếu xây tháng đó, chắc chắn tôi sẽ bị hạn nặng. Mọi người cười tôi là mê tín. Tôi kệ mọi người, vẫn quyết không xây cổng trong tháng 5 âm lịch, nếu tháng 6 âm lịch, anh Hanh không tìm được thợ thì tôi sẽ nhờ anh Thắng (con bác ruột) tìm thợ. Chẳng hiểu sao, đầu tháng 5 âm lịch, khi nghe thằng cháu (dân xây dựng) nói: -“Cổng nhà ông, như thiết kế của ông Hanh, giỏi lắm hết mười, mười hai triệu, bố thằng nào dám nhận với ông Hanh để báo giá với ông là 35 triệu như ông Hanh kê giá. Ông Hanh chưa thuê được thợ là vì lý do đó, ông ạ.”, tôi liền quay sang động viên cháu nhận xây cổng. Y rằng, sáng triển khai xây cổng, thì chiều, lưng đau kinh khủng, tôi không thể đi lại được, đành phó thác mọi việc cho anh Thắng để lên Hà Nội. Cũng may thời gian đó, cháu Ngô Tiến Vinh còn phụ việc nên 3 tháng tôi nằm liệt giường, mọi việc của nhà sách được cháu giải quyết rất ổn. 
Thời gian làm ở Công ty Văn Hóa Bảo Thắng, cháu nhiều lần được “mục sở thị” sự bái phục của nhiều người khi nghe nhà thơ Nguyễn Thanh Lâm (Thanh Lâm Nguyễn) luận giải lá số tử vi, nhưng cháu vẫn chưa tin vào sự “tương đối chính xác” của tử vi. Đầu năm 2015, cháu điện cho tôi, vòng vo tam quốc chán mới đặt vấn đề: - “Chú xem năm nay cháu cưới vợ được không? Bố mẹ cháu rất ưng bạn gái cháu nên bắt phải cưới năm nay. Cháu biết chú chỉ nghiên cứu tử vi chứ không có số làm thầy nên chú kiêng xem nhưng chẳng lẽ mỗi việc đó mà cháu lại đến nhà thầy Lâm.”. Tôi hẹn xong việc, về nhà sẽ xem cho cháu. Tối đó, tôi gửi tin nhắn, khoảng trên dưới 20 dòng, vắn tắt vài điều về lá số của cháu. Trong đó, có câu: “Năm nay, Ất Mùi (2015), cháu không có sự kiện của hỷ tín (cưới hỏi). Có nghĩa năm nay cháu không cưới vợ.”. 
Đầu năm nay (2017), đưa bạn gái đến chơi, Ngô Tiến Vinh nhờ tôi coi lá số xem năm 2017 hoặc 2018 cháu xuất ngoại được không? Ngó lá số nhưng tôi không nhắn tin trả lời vì tôi tin cháu đã tìm được câu trả lời khi đọc lại những lời tôi luận giải năm 2015.
Thưa quý vị!
Kể những câu chuyện rất thực với những con người rất thực như vậy, không phải để tuyên truyền, rủ rê quý vị tin vào thuyết định mệnh mà chỉ nhắc lại chuyện đã trải qua để thêm lần nữa xác thực niềm tin tín ngưỡng trong tôi: CON NGƯỜI CÓ SỐ MỆNH, LUẬT ĐỜI CÓ VAY CÓ TRẢ! 

                                           Hà Nội, 27 tháng 07 năm 2017
                                                ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - NHỮNG CHUYỆN NGÔ TIẾN VINH KIỂM CHỨNG - Đặng Xuân Xuyến

CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN 23; 24



         Nhà thơ Chu Vương Miện



CHÙM THƠ CVM 23

chỗ núi cao
chỗ đất trũng
nơi đồng lúa 
chốn xe ngựa
chốn xe lửa
người đi bộ
người đi ô tô
trường giang
sóng sau xô sóng trước
trường đời 
sóng trước dìm sóng sau
làm sông 
thì lặng lẽ qua cầu

Nguyễn Du đã buồn
Nguyễn Bính càng buồn hơn
huống gì ? Nguyễn Bắc Sơn
buồn trước 
buồn sau?
chiến tranh Trịnh - Nguyễn
chiến tranh Gia Long - Tây Sơn
và bây giờ chiến tranh
còn khốc liệt hơn ?
miền Bắc khó khăn
theo miền Bắc
miền Nam đau buồn 
theo miền Nam
đông tây toàn tro than ?


CHÙM THƠ CVM 24

ta dzìa lại Cần Thơ tìm lại bậu
bậu cần tiền bậu ngó lơ ta ?
30 năm đáng giá một canh gà
thôn Thọ Xương ngày nào cũng gáy
bậu thề thốt với ta ta tin vậy vậy
ba mươi năm ta sống sót đẻ chờ
không đêm nào mà ta chả nằm mơ
để mơ lúc tái hồi Kim Trọng
nhớ bậu quá ta đổ bia vào cuống họng
say vật vờ để ngủ nhớ bậu chơi
ba mươi năm chỉ đáng một cơn cười
cổ nhân phán "bóng câu qua cái xẹt"
ta dzọoc qua đây vẫn còn nguyên kiếp
kiếp mần thơ nghèo rớt mồng tơi 
nhìn ta bà tứ xứ có cặp đôi
ta cà lơ phất phơ độc thân cái một
có lắm lúc nghĩ mình lên rừng theo Lương sơn bạc
làm tặc dzăng chúa núi rừng xanh
dòng sông nào mà chẳng uốn quanh
chẩy ưỡn ẹo vẫn xuôi về biển ?

con ngựa cái chạy trước
con ngựa đực chạy sau
qua một cánh đồng dâu
qua một cánh rừng
chỉ thấy hai cái đầu ?

CHU VƯƠNG MIỆN

READ MORE - CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN 23; 24