Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, May 11, 2017

NGHỀ ĐÀO RÁC - Truyện ngắn của Thủy Điền



  
   NGHỀ ĐÀO RÁC

   Mặt trời vừa đứng bóng, hắn bảo: Thôi, hôm nay có bao nhiêu ăn bao nhiêu, nghỉ xã hơi một chút, hút điếu thuốc, hớp bụng nước rồi đào tiếp, cứ như mấy lần trước tham công, tiếc việc về bị đau bụng hoài.
      Vì nhà nghèo, cơm không đủ no, áo cũng không đủ ấm, gia đình chẳng có dư xu nào để đi học, nên từ lúc năm tuổi là hắn bắt đầu theo cha đi đào rác để kiếm sống. Hồi đầu hắn chỉ đi theo sau để lượm lặt những bao mũ cũ phụ cha và dần dần lớn lên ông sắm cho cái Bồ cào nhỏ để tập bươi, móc lần lần, rồi ngày tháng đi qua hắn đã trở thành chuyên nghiệp và kiêm luôn ông chủ một bãi rác nhỏ.
      Mỗi ngày hắn ra bãi cùng cha thật sớm để chận trước những xe rác từ các nơi đỗ về để lụm lặt một số hàng có thể bán được khá tiền và sau khi không còn xe rác nữa hai cha con hắn bắt đầu đi xa hơn để đào tiếp.
      Công việc đào rác phải nói rất mệt nhọc, luôn luôn phải dùng sức để đào. Kết quả tùy thuộc vào rủi , may. Có hôm trúng mánh đào được rất nhiều hàng như: Nhôm và sắt vụn. Có hôm chỉ được một ít bao mũ cũ. Bởi thế ngày nào làm được nhiều thì phải để dành cho những ngày thất bát. Nói chung nghề đào rác của hắn rủi thì nhiều, may thì ít, nên cuộc sống cứ vất vả mãi. Nhưng vì quen từ nhỏ nên hắn không thể bỏ mà đi làm việc khác được.
      Có những lúc tìm được khá nhiều hàng, vì tham công, tiếc việc, hắn quên mất giấc nghỉ trưa và ngược lại với những lúc không tìm được hàng hắn cố gắng hết sức để được lợi tức trong ngày rồi cũng quên ăn luôn, chờ cho đến khi nào xong việc thì mới ăn. Nên khi ăn xong hắn thường hay bị trở bụng và phải nằm ngoài bãi một hồi lâu mới trở lại bình thường.
      Sau mười mấy năm làm nghề đào rác, cha hắn qua đời. Hắn nhiều lần định nghỉ và đi tìm việc khác để sống. Nhưng rồi nói thì nói, ngày mai thức dậy hắn cũng vác Bồ cào đi đào tiếp, cứ thế và cứ thế- thời gian qua nhanh thật, mới đây mà hắn đã ba mươi sáu tuổi đời, chẳng vợ con, ngày hai buổi gắn bó với cái Sở rác to lớn nầy.
      Một hôm đang làm quá mệt mà cũng chẳng có kết quả gì, hắn nghĩ hôm nay xem như đói rồi. Dù biết sẽ đói nhưng hắn suy nghĩ. Kệ, tới đâu thì tới, ngưng việc ngồi giải lao một tí, hút vài điếu thuốc, uống ly nước rồi làm tiếp còn như kiểu nầy chắc có ngày sẽ vùi thây nơi đống rác hoang tàn nầy quá.
      Có nhiều đêm hắn tự hỏi ? Chẳng lẽ trời sinh mình ra- lớn lên chỉ biết làm cái nghề đào rác nầy để sống sao ta. Khốn nạn thật. Và, số hắn dường như là như thế.
                                                                         Thủy Điền
                                                                         08-05-2017

No comments: