Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Tuesday, May 30, 2017

TIA NẮNG TRONG LÒNG TAO - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân



Tác giả Lê Hứa Huyền Trân


TIA NẮNG TRONG LÒNG TAO
Lê Hứa Huyền Trân

Vân khuấy cho mình một cốc café đượm thơm mùi nắng, vừa ngửi hương café cô vừa miên man nghĩ suy, mới đây mà chuẩn bị tết đến rồi nhỉ, rồi hết Tết thì lại đến ngày lễ tình yêu, à mà tự nhiên ngày lễ tình yêu làm gì, cuối cùng thì cũng chỉ có một mình thôi. Đang định cốc đầu mình vì mấy cái suy nghĩ vớ vẩn thì cô đã bị giáng một cái cốc vào đầu rõ đau. Chưa kịp tức giận thì đã thấy thằng bạn thân tí toét cười:
-Cô bạn thân của tôi. Ngày đẹp thế này sao không đi hít thở khí trời mà trùm chăn ngồi ghế tựa cứ như bà già vậy?
-Chuyện! Đâu phải giờ mày mới biết tao “già cỗi” như thế.

Hùng kéo chiếc ghế dựa quay ngược đầu lại ngồi, hai tay để trên thành ghế, cậu kéo mũ lưỡi trai ngược ra sau nhìn Vân với vẻ mặt đắc thắng:
-Thế nên mới có tao xuất hiện trong cuộc đời của mày. Gio thì nghe tao, lên lầu thay váy áo chỉnh tề đi, tao dẫn mày đi một quán café mới, đảm bảo chỉ có “kết”.
Vân uể oải:
-Mày vẫn hay trêu tao là cô tiên giữ nhà mà. Những ngày như thế này tao càng muốn ở nhà thôi.
Nhìn vẻ đắn đo của cô bạn, Hùng lưỡng lự nhưng ngay sau đó búng tay cái phốc:
-Mày quên cái ước mơ mở quán café của mày rồi à? Nếu mày cứ ở lì trong nhà, thì biết cái gì là thị trường, biết cái gì là đổi mới?

Vân phì cười trước vẻ lém lỉnh của thằng bạn. Nó lúc nào cũng tìm mọi cách để đạt được ước muốn của mình và lúc nào cũng biết cách để Vân có thể nghe lời nó. Mà nói thật chẳng biết từ lúc nào nhưng kể từ khi nó xuất hiện trong cuộc đời Vân thì mọi điều trong cuộc sống trước giờ của Vân bỗng trở nên rất khác. Hai đứa là bạn thân chơi từ thuở nhỏ, mà gắn kết sâu xa hơn còn bởi ba mẹ là những người bạn thân chơi chung một nhóm. Ngày hai đứa gặp đầu tiên là hồi còn mẫu giáo, thế nhưng thay vì lịch sự chào hỏi nhau thì lại lao vào đấu đá nhau bởi vì … cái mặt chảnh thấy ghét. Rồi lớn lên bên nhau, cũng cứ suốt ngày đấu đá rồi “ mày mày tao tao” chẳng bao giờ sửa được. Nhưng được cái Hùng là một chàng trai tốt dù hay ghẹo Vân, những khi Vân buồn chỉ có Hùng bên cạnh và những điều tuyệt vời khi có một thằng bạn thân là con trai thì chỉ có những người cùng cảnh ngộ mới hiểu được.
-Mày nè, làm thế nào để biết mình thích một người. Câu hỏi của Hùng làm Vân sặc vì ngụm café cỏn con mình vừa uống.
-Thích? Mày đang thích ai à? Người như mày mà thích được ai?
Hùng đỏ mặt bẽn lẽn:
-Tao hỏi thì mày cứ trả lời đi. Nhiều chuyện thì tao bỏ về cho mày trả tiền đấy nhé.
-Á à, rốt cuộc cũng có tốt lành gì đâu, tao đã nghi rồi, đâu không không mày dẫn tao đi café như thế.
-Tao đâu có dư tiền mà đãi mày. Hỏi mấy chuyện yêu đương thì phải đi quán cho nó có không khí, ở nhà thì… lí thuyết lắm. Nhưng mày hỏi làm gì, mày trả lời tao đi đã.

Vân ra chiều suy nghĩ. Hỏi Vân sao giống hỏi mấy bức tường quá vậy, từ bé đến giờ nào đã thích ai, quẩn quanh cũng chỉ có mỗi thằng bạn thân này là đứa con trai duy nhất hiếm hoi mà Vân tiếp xúc, vì Vân luôn ở nhà ít khi ra ngoài tính tình lại khép kín. Vân cười nhẹ trong đầu” thằng này ngốc thật, không hỏi ai mà hỏi mình. Mà sao lại hỏi mình nhỉ? Mình thì biết quái gì về yêu đương?”. Vừa định trêu thằng bạn thì đã thấy đôi mắt nó tròn xoe mở to nhìn Vân, thậm chí cái mũ quay ngược cũng đã tháo ra đăt chỉnh tề trên bàn để lộ mái đầu đỏ au dưới nắng.
-Thích một người là… ừm… là thấy nhẹ nhàng ấm áp khi nghĩ về người đó. À đúng rồi, là khi thấy người đó mày sẽ thấy như có tia nắng nhảy nhót trong lòng vậy.
Hùng nghiêng đầu gãi đầu gãi tai:
-Sao mà tia nắng nhảy nhót, sao hình tượng quá vậy? Nhưng thấy cô ấy tao không như vậy?
-Vậy sao mày biêt thích?
-Nhiều người thích lắm. Tao cũng nghĩ thế.
Thằng bạn thân từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ biêt rung động là gì nay đã rung động vì một cô hoa khôi nào đấy.

Nghĩ tới đó Vân chợt thấy vui vui vì có cảm giác mình đã nắm được điểm yếu của nó, nhưng trước hết Vân phải tìm cách để nó chiếm được trái tim cô nàng đã, để cho nó hiểu khi có một người bạn thân là con gái thì sẽ tốt đến nhường nào. Rồi Vân giúp Hùng thật, những bước ban đầu, còn quá trình thì Vân chỉ cho lời khuyên. Mấy tháng sau, Hùng lại dẫn Vân đi uống café, nhưng bên cạnh lúc này đã có Nguyên. Cái bàn café khi ấy ngập tràn không khí ngượng ngùng hơn Vân nghĩ, Vân đã mong ước biết bao được đi café với bạn gái Hùng và cô sẽ có thêm một người bạn thân nữa, nhưng một người con trai và hai người con gái thì lại trông cứ như là cuộc chiến. Hùng thì chẳng nhạy cảm như hai người con gái, lúc mang ly café ra, thay vì lo cho bạn gái mình thì Hùng lại nhanh nhảu:
-Mày hai viên đường, chỉ cho mày một thìa sữa, và phải để ly thật nóng cho hương nồng, chuẩn chưa?

Vân gật nhẹ đầu và liếc nhìn Nguyên, Nguyên đang chau mày tự pha cốc café cho mình. Hùng vẫn cứ liến thoắng suốt buổi chỉ có hai cô gái là im lặng. Được vài hôm, Hùng lại tìm Vân, lần này trông cậu ấy có vẻ bực mình:
-Nếu mày không thích Nguyên thì mày phải nói cho tao biết chứ? Tao không dẫn cô ấy tới phiền mày. Việc gì mày phải tỏ rõ cho cô ấy biết như vậy?
Còn chưa kịp hỏi gì thì Vân cũng đã hiểu ra, là Nguyên đã nói với Hùng Vân không thích Nguyên. Vân chỉ ỉm lặng trước những lời như vậy nhưng sự im lặng của Vân lại làm Hùng bực:
-Sao mày im lặng? Tao muốn bênh vực mày cũng không được.
-Mày cứ tới bên bạn gái mày đi. Nếu mày đã tới hỏi tao là mày đã tin nó hơn rồi.

Chỉ đơn giản như thế nhưng từ đó Hùng không tới nhà Vân nữa. Lúc này hơn cả một người bạn thân Vân thấy như mất một điều gì đó quan trọng, một điều gì đó mà làm cho lòng Vân trở nên lạnh giá, cứ như, à cứ như mất đi những tia nắng mà cả chục năm qua Vân giữ gìn. Thỉnh thoảng Vân vẫn thấy Hùng đi chơi bên bạn gái, thỉnh thoảng thấy cậu ấy vẫn nở nụ cười, tự nhiên lòng Vân lại thấy thiếu thốn một cảm xúc mà chẳng thể gọi thành tên. Nhưng Vân không muốn ích kỉ, không muốn thành kẻ thứ ba phá vỡ mối quan hệ giữa hai người. Chỉ có điều, một người luôn hiện diện hầu như mỗi ngày, lúc nào cũng nhí nhố như một chú khỉ con bên cạnh giờ không thấy nữa thì có chút… Vân dắt xe trên con đường đầy những triền hoa màu tím, cô chẳng buồn đạp chỉ muốn đi mãi không ngừng, nước mắt tự nhiên rơi khi nhớ về những lần hiếm hoi Vân bắt nạt Hùng để cậu phải chở.
-Sao mày lại khóc?
Vân quay lại, là Hùng.
- Có tao rồi, ai làm mày khóc?
-Nguyên đâu?
-Chia tay rồi. –Hùng nghiêng nghiêng đầu nhìn bâng quơ. – Tao không tin những gì cô ấy nói về mày. Tao cãi nhau rồi thế.
-Thế?
-Thì chia tay chứ sao. Tao giận mày lắm. Sao mày không nói gì? Không có tao bên cạnh mày cũng được à?

À ra Hùng giận là vì Vân không giải thích chứ không phải cậu tin vào những gì người con gái kia nói. Nghĩ tới đó Vân phì cười. Lúc định hỏi chẳng phải đó là người con gái mà cậu ấy thích sao thì bằng vẻ mặt ngốc nghếch nhất mà mình có Hùng đã hỏi:
-Nhưng ỏ cạnh cô ấy tao không thấy ấm áp như ở cạnh mày. Tao không thấy nắng nôi gì hết. Nếu thích một người là có tia nắng nhảy nhót trong lòng vậy có phải tao đã thích mày rồi không?

Vân không trả lời, chỉ leo lên yên sau như bảo Hùng chở đi tiếp quãng đường còn lại. Hùng cười khì rồi cũng không cần câu trả lời từ Vân nữa. Ánh nắng đang leo thang xuống mái tóc Hùng rồi cả mái tóc Vân, Vân khẽ đút tay vào túi áo Hùng để bớt thấy se vào những ngày còn sớm. Dù có là bạn thân hay một mối quan hệ khác, chẳng phải cứ ở cạnh nhau như thế này sẽ tốt hơn sao? Mà… một mối quan hệ khác? Câu hỏi của Hùng có lẽ Vân cũng phải tự hỏi chính mình rồi thì phải.

Tác giả: Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT tỉnh Bình Định
Mọi thư từ phúc đáp xin chuyển về địa chỉ: Lê Hứa Huyền Trân, Hội VHNT Tỉnh Bình Định, 103 Phan Bội Châu, thành phố Quy Nhơn, Tỉnh Bình Định.
Email:
phongtruongtu201@gmail.com



READ MORE - TIA NẮNG TRONG LÒNG TAO - Truyện ngắn Lê Hứa Huyền Trân

THƯ GỬI M. - Nguyễn Khắc Phước





THƯ GỬI M.

Không hiểu cơ duyên nào mà em xuất hiện đúng lúc để giúp anh giải quyết khó khăn mà một mình anh không sao giải quyết nỗi.

Không hiểu cá nhân hay tổ chức nào đã đặt anh làm mười cái quạt lớn, mỗi cái có thể che được một cửa sổ và một con bù nhìn cao đến năm mét. Tất cả phải hoàn thành trong một ngày để mang đến một cuộc trưng bày ở một thành phố lớn.

Không hiểu sao người ta lại chọn anh, một thằng văn dốt vũ nát, chưa bao giờ có ý định học hay làm cái gì đó liên quan đến điêu khắc hay hội họa, và hoàn toàn mù tịt về những môn nghệ thuật này.

Buổi sáng vừa nhận được đơn đặt hàng xong là anh liền chạy về quê. Mấy người bà con nghe chuyện sẵn sàng giúp đỡ. "Tưởng thứ gì chứ con bù nhìn thì dễ ợt. Tre với áo cũ thì chán khối. Chú cứ về đi, chiều đến lấy", họ nói xong là vác rựa đi. Anh dặn họ làm từng bộ phận riêng để dễ dàng chuyên chở bằng máy bay. Chưa biết nhờ ai làm quạt nhưng anh phải chạy ra phi trường để mua vé máy bay chuyến tối. May thay gặp em ở phòng đợi của phi trường. Em nhanh nhẩu nhận làn giúp anh. Khi anh mua vé xong và quay lại phòng đợi thì em và một cháu bé cũng vừa hoàn thành được năm cái quạt, đã buộc lại bằng nơ nhiều màu. Tin chắc em đã làm đẹp rồi nên anh chẳng cần mở ra xem.

Tối hôm đó anh lên máy bay. Mười cái quạt và con bù nhìn được người ta đưa vào khoang hành lý.

Khi đang ở trên máy bay, người ta cho phép anh vào khoang hành lý không biết để làm gì nhưng anh đã không tìm thấy mười cái quạt và con bù nhìn đâu cả.

Anh la ó đòi viên phi công phải bay trở lại để lấy những thứ đó. Một hành khách tức giận đã xô anh ra khỏi máy bay và anh rơi xuống đất. Anh thấy mình bay như nhưng người nhảy dù nghệ thuật, gió phần phật ù điếc tai, người xoay như chong chóng. Trong bóng đêm anh va vào một vật gì đó và rớt  đánh rầm xuống mặt đất.

Anh bừng mắt dậy và thấy mình đang nằm trên giường.

Thì ra đó chỉ là giấc mơ.

Dù sao anh cũng cám ơn em đã xuất hiện kịp thời và tận tình giúp anh. Em đã tự thiết kế và làm hết mười cái quạt mà không cần hỏi ý anh. Ba mươi năm trước đây,  em rời xa anh, chưa một lần quay lại để biết anh đau khổ ra sao.

Anh chẳng bao giờ trách em,  bởi qua giấc mơ này, anh cảm nhận được trong cõi vô thức của mình, anh vẫn tin  rằng em không bao giờ quên anh và cũng như trong quá khứ, lúc anh cần em nhất sẽ có em.

Nguyễn Khắc Phước,

2007.
READ MORE - THƯ GỬI M. - Nguyễn Khắc Phước

LỐI VỀ BAO VINH - Thơ Huy Uyên





LỐI VỀ BAO VINH (*)

Chiều đi phố cổ Bao-Vinh
Dấu người u-hoài lặng lẽ
Từ thuyền ngày đó qua sông
Sao em buồn chi lắm thế.

Phồn hoa xưa thôi yên ngủ
Hắt hiu mưa từng con đường
Bên những ngôi nhà nắng chở
Trôi hoài con nước chiều sương.

Tiếng chuông cổ-tự Thiên-Giang
Qua rồi tháng năm chiếc bóng
Nằm kề bến đò Bao-Vinh
Gánh hàng rong mai nín lặng.

Em thuở hẹn hò tay vẫy
Còn không ngày đó quay về
Con thuyền xa chia bến đổ
Xuôi ngược Bao-Vinh còn đâu.

Hồn phiêu-du cảng Thanh-Hà
Người từ phương nao cập bến
Phố Bao-Vinh xuôi ngã ba
Thôi em một thời quên lãng.

Em cầm giữ tình Cửa Hậu
Tim xao xuyến gởi cho người
Tàn phai theo từng góc phố
Lặng chùng vây khuất quanh tôi.

Hỏi em u-hoài cùng sông
Hai mắt nép sau cửa sổ
Thật buồn
Mang theo cả đời tiếc nhớ.

Chợ quê dăm hàng tôm cá
Đêm Bao-Vinh lất phất mưa
Sông ngập ngừng ra biển cả
Hỏi giờ em đã về chưa ?

                         Huy Uyên 
          
(*) Phố cảng thời chúa Nguyễn ở kinh-đô Huế

READ MORE - LỐI VỀ BAO VINH - Thơ Huy Uyên

"TA XA HÀ NỘI", NỖI BUỒN TÊ TÁI CỦA MỘT NGƯỜI HÀ NỘI - Phạm Đức Nhì



        Nhà thơ Nguyễn Khôi


TA XA HÀ NỘI

Ngày nghỉ lễ
thôi, ta xa Hà Nội
về Nhà Quê nghỉ dưỡng thỏa tâm hồn
xa để "thoát" lấn chen, xô đẩy
tìm nơi "buồn" yên tĩnh, dịụ dàng hơn...

Ôi Hà Nội,
đi xa cho bớt "sợ" 
đường cây xanh bị "đốn" nắng vỡ đầu
xe ùn tắc, kinh bọn len cướp giật
"Người Tràng An thanh lịch" ở đâu đâu?

Ôi Hà Nội,
phố phường xây chắp vá ,
cầu Long Biên để "rỉ" đến bao giờ?
đường gốm sứ bụi bám hoen mưa nắng
gái quần đùi đến bẹn phóng xe đua...

Ôi Hà Nội,
còn mấy Nàng thỏ thẻ?
mở miệng  ra là "đ. mẹ" chửi thề
dân tứ xứ vào Kiếm Tiền, chụp giựt...
còn góc nào thanh thản
uống Cafe'?

Ôi Hà Nội,
có điều gì không ổn?
như trên mây
trên gió "cấp điều hành"?
mong sớm có một Tràng An thanh lịch
để ta về
soi bóng xuống Hồ Gươm. 
            
Viết tại Gia Lộc- Hải Dương 28-4-2015
        NGUYỄN KHÔI
       (Nhà văn Hà Nội)

           
                Nhà bình thơ  Phạm Đức Nhì



"TA XA HÀ NỘI", 
                    NỖI BUỒN TÊ TÁI CỦA MỘT NGƯỜI HÀ NỘI

Tứ Thơ: 
Do không có ẩn dụ nên tứ cũng là ý – tác giả hễ có cơ hội là muốn xa Hà Nội để khỏi phải thấy, phải nghe những điều tệ hại của Thủ Đô, và ông thốt ra một điều ước mà có lẽ ngay lúc đó cũng nhận ra là mơ ước viển vông.

Cấu Trúc

Bài thơ gồm 5 đoạn, ngoại trừ đoạn kết, mỗi đoạn nói về một (hoặc vài) điều tệ hại của đất ngàn năm văn vật.

1/
Ngày nghỉ lễ
thôi, ta xa Hà Nội
về Nhà Quê nghỉ dưỡng thỏa tâm hồn
xa để "thoát" lấn chen, xô đẩy
tìm nơi "buồn" yên tĩnh, dịụ dàng hơn...

Xa Hà Nội để “thoát” lấn chen, xô đẩy

2/
Ôi Hà Nội,
đi xa cho bớt "sợ" 
đường cây xanh bị "đốn" nắng vỡ đầu
xe ùn tắc, kinh bọn len cướp giật
"Người Tràng An thanh lịch" ở đâu đâu?

Xa Hà Nội để tránh xe ùn tắc, cướp giật và nắng vỡ đầu vì cây xanh bị đốn

3/
Ôi Hà Nội,
phố phường xây chắp vá ,
cầu Long Biên để "rỉ" đến bao giờ ?
đường gốm sứ bụi bám hoen mưa nắng
gái quần đùi đến bẹn phóng xe đua...

Xa Hà Nội để khỏi phải nhìn cầu cống rỉ sét, đường xá, phố phường xây chắp vá, gái tân thời nhố nhăng.

4/
Ôi Hà Nội,
còn mấy Nàng thỏ thẻ?
mở miệng  ra là "đ. mẹ" chửi thề
dân tứ xứ vào Kiếm Tiền, chụp giựt...
còn góc nào thanh thản
uống Cafe'?

Xa Hà Nội để khỏi phải nghe ngôn ngữ lưu manh, chửi thề tục tĩu của dân tứ xứ

5/
Ôi Hà Nội,
có điều gì không ổn ?
như trên mây
trên gió "cấp điều hành "?
mong, sớm có một Tràng An thanh lịch
để ta về
soi bóng xuống Hồ Gươm.

Buồn bã thốt ra một lời ước nhưng - với con người ngày càng trở nên vô cảm, với cách lèo lái đất nước vô trách nhiệm, với xã hội nhiễu nhương, thối nát- lời ước ấy cũng chỉ thoảng bay theo gió.

Ưu Điểm

Trước hết, Nguyễn Khôi là nhà thơ lão thành, sự nhuần nhuyễn trong kỹ thuật thi ca đã thể hiện rõ nét trong bài thơ. Chữ nghĩa bình thường nhưng vẫn sang trọng và gợi cảm.

Ông chọn lối gieo vần gián cách (1/3, 2/4), nhưng tìm cách “lách” vần 1/3 mà chỉ gieo vần 2/4 (hồn hơn. đầu đâu, giờ đua, thề phê, hành gươm) cho nên cả đoạn 4 câu chỉ có một lần gieo vần. Do đó hội chứng nhàm chán vần đã giảm ít nhất 95%, món chè Tôi Xa Hà Nội chỉ còn hơi ngọt một chút nhưng không đáng kể. Cảm xúc ở tầng một, do thành công của việc sử dụng chữ nghĩa, đã dâng lên rất cao.

Những “tệ hại” của Hà Nội được nhắc đến tùy hứng, tiện đâu nói đó, không theo một trình tự nhất định. Cách diễn đạt này tuy không được ngăn nắp, lớp lang (sản phẩm của lý trí) nhưng chính nhờ thế tứ thơ chuyển động tự nhiên, không gò bó, gượng ép, và người đọc – không có gì ngần ngại - cảm nhận rất dễ dàng.

Tứ thơ hay, tâm tình chân thật, nỗi buồn tưởng đâu chỉ của riêng người Hà Nội, đã lan tỏa đến người Việt yêu quê hương ở mọi miền đất nước và cả ở hải ngoại. Rồi còn cộng thêm lời ước vu vơ rất khéo của nhà thơ khiến nỗi buồn truyền đến người đọc càng da diết, sâu lắng.


Khuyết Điểm:

1/ Trong câu “để ta về soi bóng xuống Hồ Gươm” cụm từ “soi bóng xuống Hồ Gươm” làm câu thơ hơi sượng.
2/ Thể thơ
Đây là thể thơ mới trường thiên (từng đoạn 4 câu). Tứ thơ được chia thành nhiều “tứ nhỏ”, ý nhỏ. Mỗi ý nhỏ được diễn tả, gói ghém trong một đoạn 4 câu. Cái tiện lợi của thể thơ này là thi sĩ có thể thích ý nào, đoạn nào thì viết ngay ý đó, đoạn đó; sau cùng, nếu muốn, có thể thay đổi vị trí của các đoạn để có một bài thơ suôn sẻ, mạch lạc. Thể thơ này có 3 khuyết điểm chính:
          a/ Hội chứng nhàm chán vần: Đây là khuyết điểm chung của thơ mới; dù nhất khí, liền mạch hay phân mảnh, đứt đoan, nếu thi sĩ không khéo, và bài thơ hơi dài một tý, đọc lên sẽ ầu ơ, gây cảm giác … chán ngán.
          b/ Tứ thơ phân tán: Chọn thể thơ này thi sĩ bắt buộc phải chia cắt tứ thơ chính và giải quyết từng phân mảnh một. Sẽ không có sợi chỉ xuyên suốt để nối các ý nhỏ với nhau. Bài thơ sẽ như một ngôi nhà tiền chế được xe kéo từng phần đến khu đất rồi lắp ghép lại. Sẽ không có dòng sông thơ mà chỉ có những vũng thơ, những ao thơ nằm cạnh nhau.
          c/ Cảm xúc, hồn thơ không được tự do tăng tiến: Cứ hết một đoạn 4 câu lại ngừng để nhảy qua một ý khác nên có gom nhặt được tý cảm xúc nào ở ý này thi khi tạm quên nó để nhảy qua ý khác, nó cũng nhạt, cũng nguội hẳn đi. 

Như đã nói ở trên, đoàn quân chữ nghĩa trong Ta Xa Hà Nội được chia làm 5 đơn vị nhỏ, Đơn vị nào cũng tinh nhuệ nhưng không biết hợp đồng tác chiến vì không có sự chỉ huy thống nhất. Nói thế để thấy thế trận chữ nghĩa của bài thơ lỏng lẻo, tứ thơ phân tán, đoạn nào lo phần vụ của đoạn ấy nên cảm xúc ở tầng 2 không đáng kể.

NK đã kín đáo bày tỏ sự buồn giận, thất vọng đối với thành đô ngàn năm văn vật bằng những dẫn chứng điển hình, chính xác, mang cả tính thời sự. Nhưng tại sao ông không đẩy nỗi buồn giận, thất vọng rất chính đáng của mình đi xa hơn nữa, mạnh hơn nữa để tăng giá trị nghệ thuật của bài thơ?
Có lẽ một phần do tuổi tác cao làm cho người ta điềm đạm, chừng mực hơn, không “máu” như đám trẻ, “đã chơi thì chơi tới bến”. Nhưng phần khác do thể thơ không liền mạch, nhất khí nên không có liên tục sóng sau dồn sóng trước để đến cuối bài cảm xúc sẽ như dòng thác đổ ập xuống hồn người đọc. Vì thế cảm xúc ở tầng 3 (hồn thơ) không có.

Một nhà “tình dục học” khi viết về những bí quyết để hâm nóng tình yêu, gìn giữ hạnh phúc gia đình đã có lời khuyên:
 “Nếu hai người có ý định ‘tò tí’ thì - không phải chờ lúc lên giường mà ngay khi bước vào phòng ngủ – hãy chốt cửa, rút phích khỏi ổ cắm điện thoại bàn và vứt điện thoại tay vào thùng rác.”
Tôi hiểu là nhờ thế sẽ không có tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn tiến trình “cùng trèo lên đỉnh Vu Sơn” của hai kẻ yêu nhau. Thi sĩ, nếu đã có tay nghề vững vàng lại biết áp dụng lời khuyên ấy – không phải trên giường ngủ mà trên trang thơ của mình – thì rất dễ sáng tác được những bài thơ “tới bến”.

Kết Luận

Với tôi, Ta Xa Hà Nội là một bài thơ hay. Như rất nhiều bài thơ cùng loại khác của Nguyễn Khôi, ngôn ngữ sang trọng mà bình dị nên dễ hiểu, dễ cảm, đề tài không cao xa, viển vông mà rất gần gũi, có khi hiển hiện ngay trước mắt mọi người. Tôi không cảm thấy ngạc nhiên khi biết rằng thơ ông được rất nhiều người đọc, từ trí thức thị thành cho đến giới “bình dân học vụ” ở nông thôn.
Tôi rất có cảm tình với nhà thơ lão thành Nguyễn Khôi. Tôi đọc thơ ông khá nhiều từ Văn Đàn Việt và Văn Nghệ Quảng Trị. Một khả năng sử dụng chữ nghĩa điêu luyện như thế, một hồn thơ nhạy cảm, tươi mát, thấm đẫm tình người như thế, nếu tạo được thể thơ nhất khí, liền mạch, tôi tin rằng chúng ta sẽ được đọc những vần thơ còn hay hơn nữa.

Phạm Đức Nhì
nhidpham@gmail.com
phamnhibinhtho.blogspot.com
READ MORE - "TA XA HÀ NỘI", NỖI BUỒN TÊ TÁI CỦA MỘT NGƯỜI HÀ NỘI - Phạm Đức Nhì

CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN VỀ NGUYỄN BẮC SƠN



              Nhà thơ Chu Vương Miện

CHIA SẺ

Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ
               (Vũ Hoàng Chương)

kẻ chân rừng kẻ góc biển lao xao
mấy mươi năm toàn những giọt máu đào
ơi Bình Thuận ơi ? là Phan Thiết
đời chúng ta cùng không ly mà biệt
Mộng Cầm ơi ? Hàn Mặc Tử nơi nào ?
nơi chỏm đồi Ghềnh Ráng sóng chồm cao
con đường qua Quy Hòa ngoằn ngoèo khuất mắt
ta cũng có cố nhân vùng Bình Tuy Phan Thiết
cũng hồng nhan bạc triệu ca sỡi tài danh
chúng ta chỉ là con chốt đỏ chốt xanh
mà cũng chỉ toàn là con chốt thí
bao nhiêu năm giống dã nhơn và khỉ
làm lao nô ngay trên đất nước mình
hòa bình rồi ? sao nước mắt vòng quanh

đôi dòng thơ thương nhớ Nguyễn Bắc Sơn



                    Nhà thơ Nguyễn Bắc Sơn


NGUYỄN BẮC SƠN

lũ chúng ta sống một đời vô vị
nên chọn rừng sâu núi cả bắn nhau
                  (Thơ Nguyễn Bắc Sơn)
kẻ trúng vào lưng, kẻ trúng nơi đầu
toàn là đầu đạn A.K Tiệp Khắc
bên này thi Carbin Garant M2, M1
toàn là thứ phế thải chờ vất đi
nào là anh dũng bội khiêng
nào là nằm lại không về
toàn là những anh hùng hi sinh vì nườc
cả hai miền ? nói chung chung đều chết
vì vũ khí của Trung Quốc, Liên Xô
của vũ khí đồng minh người bạn Hoa Kỳ
xương máu Việt tha hồ đổ xúống
42 năm bây giờ vẫn chưa tỉnh mộng
nồi kê còn dang dở mà mộng chưa tàn
ôm cả đời giấc mộng lớn không con ?


NHỚ BẮC SƠN

lòng suối cạn trơ một bầy đá cuội
rừng tiếp rừng nối tiếp cỏ lông măng
                (Thơ Nguyễn Bắc Sơn)

ôi chuyện tranh thô bạo tới vô cùng
cầm cái chắc hai miền thân bị gậy
trong ba lô còn mấy bao gạo sấy
cùng cá khô đồ hộp chút muối tiêu
kẻ thù ta trụ lại ở bên đèo
vai ruột tượng mo cau cơm gạo đỏ
súng rát tai bên này qua bên đó
nào A.K, M1, M2
chiến đấu triền miên chiến đấu dài dài
nguời ngã xuống kẻ tiến lên hàng hàng lớp lớp
bên này bên kia "sau lưng là đế quốc"
ôi đạn bom rơi ba vạ xuống dân thường
khốn nạn vô cùng trong cái thủa chiến tranh

                                 CHU VƯƠNG MIỆN

READ MORE - CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN VỀ NGUYỄN BẮC SƠN

VỀ ĐÂU EM - Thơ Nhật Quang





VỀ ĐÂU EM
(Viết cho cháu Đ và những mảnh đời bất hạnh)

Về đâu em? đường đời muôn vạn lối
Bóng hoàng hôn đã ngả tím chiều rơi
Lê gót chân đếm từng bước rã rời
Bên hè phố, góc đời em cô quạnh

Ôi, thương quá! những đêm dài gió lạnh
Em co ro giữa giá buốt mùa Đông
Bát cơm vơi em lót dạ ấm lòng
Nhưng ước mơ...mãi chỉ là mơ ước

Về đâu em? những mịt mù phía trước
Hướng tương lai còn xa mãi ngàn khơi
Trong bóng đêm, nỗi tuyệt vọng giữa đời
Tuổi thơ em vẫn đong đầy nước mắt

Đêm cô đơn mơ vòng tay thật chặt
Hơi mẹ yêu nồng ấm giấc ngủ say
Bờ vai cha che chở những tháng ngày
Thật giản dị, nhưng một đời không có

Ngày lại ngày, em rày đây mai đó
Tìm hạt cơm trong rác bẩn, bụi nhơ
Chốn phồn hoa bao kẻ vẫn ơ thờ
Về đâu em? giữa dòng đời nghiệt ngã.

                                     Nhật Quang
                                      (Sài Gòn)

READ MORE - VỀ ĐÂU EM - Thơ Nhật Quang

ĐỜI KHÁT - Thơ Đặng Xuân Xuyến



                             Diễn viên Võ Hoài Nam

ĐỜI KHÁT
(Thân tặng nghệ sĩ Võ Hoài Nam)

Này thì khát!
Uống cho đời đỡ khát
Rượu tình đời men ủ nhiều năm
Khát chất chồng
dồn nén
tháng năm
Ta đốt cạn cái đong đời cay đắng

Uống!
Thì uống!
Cho lì khoảng lặng
Cho lòng ta chạm được tới lòng người
Cho u buồn phiêu bạt tận biển khơi
Cho Nhật Nguyệt thẹn lòng mà hửng nắng.

Uống!
Thì uống!
Dốc cạn lòng cùng uống
Khát khao ơi hãy tan chảy tận cùng
Thế gian này dẫu sấp ngửa trắng đen
Ta như bạn sống một đời không thẹn.

Uống!
Thì uống!
Ngán chi mà không uống!
Rượu tri âm thêm vững mạnh bước đường!

               Hà Nội, 30 tháng 05.2017
               ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - ĐỜI KHÁT - Thơ Đặng Xuân Xuyến

TRẢ LẠI HƯ KHÔNG - Thơ Tịnh Đàm


                   Tác giả Tịnh Đàm


TRẢ LẠI HƯ KHÔNG

Trả về đâu?
                 Những nỗi buồn,
Cuả thời lận đận vẫn luôn theo hoài.
Trả về đâu?
                 Dấu tàn phai,
Nét xuân xưa, sớm một mai... chạnh lòng!
Thôi thì,
            Trả lại hư không,
Dòng đời cứ mặc... như sông vơi đầy.
Phận người,
                  Ngày tháng còn đây,
Hãy vui cho hết
                    Cuộc này...
                               Trăm năm.

                       TỊNH ĐÀM 
               (Hóc Môn, TP.HCM)
                        
READ MORE - TRẢ LẠI HƯ KHÔNG - Thơ Tịnh Đàm

CHÙM THƠ MÙA HẠ - Hoàng Chẩm


 
Tác giả Hoàng Chẩm

Thơ Hoàng Chẩm

RÓT VÀO THƠ CHÚT NHỚ

Rót chiều lên mắt xưa
Bời bời thương không hết
Mùa đi ngang góc phố
Em buồn như cơn mưa.
Dấu môi hồng phôi pha
Hẹn chiều bên sông vắng
Lòng thêu thùa hoa nắng
Em xót cuộc tình xa.
Rót đêm cơn mộng tan
Mùa hoa bay tóc gió
Em đếm từng nỗi nhớ
Lòng chìu nhau chứa chan
Thôi đành gói tương tư
Gối đầu lên sương khói
Lỡ rồi.... chưa kịp nói
Ta ôm hoài giấc mơ.
Em rót đầy tinh khôi
Lạ thường đêm trăng vỡ
Đôi bờ thương lầm lỡ
Bể dâu cạn một lời!
Quê nhà
23-05-2017


VẦN THÁNG NĂM CHO MÙA NHỚ

Tháng Năm về em vùi sâu mùa nhớ
Cánh phượng hồng xưa rụng trải hết mùa thi
Dòng chữ viết tặng nhau thay lời giã biệt
Nỗi buồn dâng lên tận một bờ mi.....
Mùa hạ cũ như đong đầy nỗi nhớ .
Chiều trong nhau bâng khuâng một níu tay
Vuông cỏ mềm e ấp lòng thưa gửi
Mai xa rồi.... dấu môi một tình bay.
Mùa hạ trắng em đếm ngày xa vắng
Chút riêng mang từ độ áo sờn vai
Tóc biếng chải giấu buồn... trong màu khói
Sóng từng cơn lùa vọng một phôi phai.
 Quảng Trị 05-05-2017


NHỚ MÙA HẠ ĐI QUA

Tiễn tháng ba đi qua...
Tay níu lòng mở ngõ
Nắng đầu mùa vàng
Khoe mắt hạ chờ nhau
Em chải lại mái tóc xưa ngày đó
Làm duyên làm dáng lưng chừng em ngần ấy ...
không đau.
Hạ đang về...
Đường cũ thắm màu hoa
Tím một trời yêu nao lòng người viễn xứ
Góc phố quen xưa mấy tấc lòng in dấu
Tình chưa phai từ dạo ấy một về xa.
Ta ngày tháng
Một mòn đau tuổi hạ
Từ cuộc chia tay trong khói lửa quê hương
Lạc mất nhau
Ta và em như dòng sông chia trăm nhánh
Bể dâu vẻ phận người
Bây chừ ngược chiều nối lại một mùa thương
Ta quá cũ giữa đong đưa thềm hạ nhớ
Em nâng chiều lên bật khóc một chùng đau
Vai gầy vải sợi thô tóc loang màu sương khói
Dấu tàn phai như vừa vặn một ngày sau


Quê nhà 10-04-2017
Hoàng Chẩm
READ MORE - CHÙM THƠ MÙA HẠ - Hoàng Chẩm

NẮNG ĐÃ GỌI CHIỀU - Thơ Hoài Huyền Thanh



NẮNG ĐÃ GỌI CHIỀU

Về thăm Xuân Lộc nhiều mưa
Trời trưa đứng bóng nắng vừa hửng lên
Giàn hoa giấy đỏ giăng thềm
Cây xanh bóng đổ nỗi niềm đan nhau.
Phải lòng Xuân Lộc rồi sao?
Tóc phai sợi bạc - lòng nao nao buồn!
Trời sầu chuyển giọt mưa tuôn
Sao bâng quơ, gánh nỗi buồn, ai cho!
Tưởng là lòng đã hững hờ
Bàn tay nắm níu bơ vơ những ngày
Chiều hôm Xuân Lộc nắng phai
Bóng nghiêng nghiêng giữa vườn xoài hanh hao
Phải lòng Xuân Lộc rồi sao?
Đất mờ bụi đỏ lòng nao nao lòng!
          HOÀI HUYỀN THANH
                  Thềm hạ 2017







READ MORE - NẮNG ĐÃ GỌI CHIỀU - Thơ Hoài Huyền Thanh