Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, July 18, 2016

MÃI CÒN TRẬN THUA - Thơ Vũ Quang Tần


    
                                        Tác giả Vũ Quang Tần



     MÃI CÒN TRẬN THUA

     Mẹ đi thăm mộ các con
     đứa là liệt sĩ bia sơn chữ vàng
     đứa nằm trong nghĩa địa làng
     cũng là tử trận…nhưng “đàng” bên kia

     một thời loạn lạc phân chia
     hai làn đạn
                       mẹ làm bia mỏi mòn
     bây giờ chinh chiến không còn
     xót xa lòng mẹ mãi còn trận thua

                                  Vũ Quang Tần

READ MORE - MÃI CÒN TRẬN THUA - Thơ Vũ Quang Tần

QUA SÔNG DÌM ĐÒ - Đặng Xuân Xuyến


            

              QUA SÔNG DÌM ĐÒ

(Trích trong MƯU LƯỢC GIÀNH CHIẾN THẮNG của Đặng Xuân Xuyến, xuất bản năm 1998)

Những người có kinh nghiệm, khi đi xa không bao giờ lại coi chuyến đi cứ phải tay mang vai vác để đèo thêm vất vả; họ biết mang theo cái gì để chuyến đi gọn gàng, nhanh chóng mà mục đích chuyến đi vẫn hoàn mỹ. Những thứ không còn tác dụng nữa, giữ lại vừa chiếm chỗ, vừa mất công sức bảo quản, vừa chịu những chi phí không đáng có mà lại trở thành gánh nặng tinh thần, tâm lý thì quả là không có lợi ích gì. Thương trường cũng vậy, tất cả mọi sự ôm đồm, sự quá tải đều đem đến thất bại, tạo thêm những cản trở trên bước đường đi tới thành công.
Ngạn ngữ có câu: “qua sông dìm đò” là để bớt đi những băn khoăn, những phiền hà sau này. Mặc dù con đò của bạn có đẹp, có quý giá nhưng nay nó không còn cần cho bạn nữa, nó đã trở thành gánh nặng cho bạn thì bỏ đi là đúng, có gì phải tiếc nuối. Hơn nữa, nếu để lại “con đò” bạn không những đèo thêm gánh nặng mà “con đò” rất dễ trở thành nhịp cầu cho kẻ khác bước qua, đạp lên bạn để bước tới thành công. Cho nên “qua sông dìm đò” để tránh phiền hà về sau là điều không thể không biết, không thể không làm.
Văn Chủng cùng Phạm Lãi phò tá Câu Tiễn hết lòng vậy mà khi diệt được Ngô, trả thù cho tông miếu tổ tiên xong Câu Tiễn liền quay sang tiêu diệt những trung thần, đã từng nếm mật nằm gai, vào sinh ra tử giúp Câu Tiễn mộng thành danh toại. Văn Chủng vì không nghe lời Phạm Lãi: “Vua Ngô có nói: Giống thỏ đã hết thì chó săn tất bị mổ, địch quốc đã diệt thì mưu thần cũng chẳng còn, ngài không nhớ hay sao? Vua Việt môi dài mỏ quạ là người nhẫn tâm mà ghét kẻ có công. Cùng ở lúc hoạn nạn thì được, nếu ngài không đi tất có tai vạ”, nên dẫn đến cái chết thê thảm, tự kết thúc cuộc đời lừng lẫy chiến công bằng lưỡi kiếm oan nghiệt.
Chúc Lâu, thanh kiếm năm xưa Phù Sai đưa cho Ngũ Viên để Ngũ Viên "tự xử" thì giờ đến lượt Câu Tiễn đưa cho Văn Chủng nối gót tiền nhân. Xét cho cùng thì Câu Tiễn không đáng để nguyền rủa như một số nhà bình luận đã lớn tiếng vì ông ta là một ông vua, ông ta phải lo giữ cơ nghiệp cho mình, cho con cháu được nối đời ngồi trên ngai báu. Có vậy mới là hoạt động chính trị, nếu không thì làm sao có một Câu Tiễn bá chủ phương Đông suốt 27 năm ròng. Có trách, có thương thì hãy trách, hãy thương Văn Chủng, tại sao ông lại không hiểu một câu danh ngôn rất đời thường, rất đơn giản: QUA SÔNG DÌM ĐÒ mà hiện thân ông chỉ là CON ĐÒ đưa Câu Tiễn QUA SÔNG!
Doanh nghiệp hiện đại cũng không thiếu những trường hợp mà chủ doanh nghiệp buộc phải dùng kế QUA SÔNG DÌM ĐÒ để bảo vệ cơ nghiệp của mình, thúc đẩy doanh nghiệp phát triển. Chắc bạn sẽ không ngạc nhiên khi doanh nghiệp A liên kết với doanh nghiệp B để loại bỏ doanh nghiệp C ra khỏi thương trường, cùng nhau xưng hùng xưng bá nhưng rồi chẳng bao lâu hai doanh nghiệp  đó lại đối đầu với nhau để loại bỏ ảnh hưởng của nhau trên thương trường. Hơn một lần tôi đã lưu ý bạn: Trong thương trường không bao giờ tồn tại vĩnh cửu mỗi liên doanh liên kết, tất cả những công cuộc kinh doanh mà các doanh nghiệp bắt tay hữu hảo với nhau chỉ là mối quan hệ tạm thời khi mà các doanh nghiệp đó nếu đứng riêng rẽ, tách biệt hẳn ra sẽ không đủ lực để chi phối thị trường, làm chủ được thị trường. Người ta chỉ có thể liên kết liên doanh với nhau ở một chừng mực nào đó, hoặc ở hai thị trường cách biệt thì mới hy vọng mối liên kết đó tồn tại với thời gian khả quan hơn.
Công việc hàng ngày của bạn cũng vậy! Những gì mà bạn cảm thấy không cần thiết, không còn tác dụng, nếu giữ chỉ làm cho thêm nặng gánh thì khuyên bạn đừng ngại ngần gì mà trút bỏ đi.
QUA SÔNG DÌM ĐÒ không có nghĩa bạn chỉ quan tâm tới các doanh nghiệp khác, các trợ lý của bạn đã giúp bạn thành công mà ngay cả bản thân bạn cũng cần phải dìm đi những gì không còn giá trị thực tế. Điều tôi muốn lưu ý bạn là hãy học Câu Tiễn nhưng đừng bắt chước Câu Tiễn, vì nếu như vậy bạn sẽ trở thành kẻ cô độc, đơn phương độc mã suốt lộ trình doanh nghiệp thì hỏi rằng doanh nghiệp của bạn có còn tồn tại?
Ngày mới vào nghiệp, sau mỗi lần một cuốn sách ra đời, tôi thường bảo quản rất kỹ những bản thảo, đóng gói cẩn thận, niêm phong tất cả vào tủ. Và chiếc tủ sách của tôi ngày càng chật cứng những trang bản thảo đã được in thành sách. Cậu em tôi mỗi lần vào phòng đều cằn nhằn: Khi sách đã ra rồi thì những trang bản thảo này có còn giá trị gì nữa? Sao anh không huỷ đi cho rộng nhà, đỡ tốn thời gian bảo quản? Theo em nếu có giữ thì chỉ giữ lại bản thảo đầu tay để làm kỷ niệm, còn tất tật đã ra sách rồi thì gửi bà đồng nát giữ hộ. Cứ theo đà này thì 10 năm sau anh sẽ chẳng làm được gì cả vì anh đã trở thành tù binh của đống bản thảo này. Anh thật là ngớ ngẩn. Giờ thì tôi công nhận cậu em tôi đã nói đúng.
Những ví dụ trên rất nhỏ nhưng bạn có thể rút ra được một điều: Có thể bạn có những đồ vật quý giá hơn nhưng đã lỗi thời, đã hết tác dụng mà vẫn thấy quý giá như vàng bạc, không muốn vứt đi thì cuối cùng những đồ vật ấy sẽ trở thành gánh nặng cho bạn.
Nếu cứ bị ràng buộc, day dứt bởi những thứ lỗi thời vô dụng thì quả là không thông minh. Sớm giải thoát những vấn vương, vứt bỏ những thứ vô dụng thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn, sớm đạt thành công hơn. Cho nên, lần nữa tôi lưu ý với bạn QUA SÔNG DÌM ĐÒ là điều không thể không biết, không thể không làm.

                                                       Đặng Xuân Xuyến

READ MORE - QUA SÔNG DÌM ĐÒ - Đặng Xuân Xuyến

ĐI TÂY VÀ ĐỌC THƠ NGUYỄN KHÔI Ở BÊN TÂY - Dương Ninh Ninh


    

     ĐI TÂY VÀ ĐỌC THƠ NGUYỄN KHÔI Ở BÊN TÂY
                                       Tạp bút
      Kính Tặng Bác Nguyễn Khôi Và Gửi Tới Các Bạn Tôi.

1.
Thế là mình đã được đi Tây, đã đang ở một thị trấn nhỏ yên bình cổ kính miền Đông Bắc nước Pháp.
Một chuyến đi chẳng danh giá gì vì không phải là một chuyến tùy tùng đoàn quan chức nào của Nhà nước, cũng không phải một chuyến đi thăm thân theo lời mời vì gia đình đâu có ai sống ở Pháp; và đơn giản nhất, cũng không phải là một tua du lịch tự bỏ tiền túi ra mà chỉ là một chuyến đi theo chân bà chủ người Sing gốc Đài với danh phận nhân viên cty của bà . Vậy mà trong lòng vẫn thấy sướng âm ỷ từ lúc được bà chọn cho đi khi công ty có hàng chục người làm.
Ngày đầu tiên trên đất Pháp, sau bữa cơm chiều ở nhà một người bà con của bà chủ, được bà cho phép tự do đi chơi phố trước khi về khách sạn ngủ. Không hiểu sao, khi đôi chân dạo trên những con phố vắng giữa hai dãy nhà với bờ tường phủ đầy dây leo và hoa đẹp, lòng dạ lại cứ vẩn vơ với hai tiếng Đi Tây rồi chợt nhớ lại hồi mình thi được học bổng sang Sing học NUS.
Chiều hôm trước ngày bay, mình rủ bốn đứa bạn thân đi rong chơi phố phường và ăn vặt vài thức quà Hà Nội. Năm đứa mình thân với nhau từ hồi Tiểu học, xưng với nhau mày tao chứ không ông, bà, bạn, tôi như nhiều đội teen khác và thường gọi nhau bằng biệt danh của mỗi đứa: Cái Hằng dịu dàng như một đóa hoa là Thục Nữ, cái Nga trắng trẻo như con thiên nga Bắc cực nhưng khảnh ăn nom hơi còm là Vịt Còi, thằng Nhân hay hỏi trăm thứ bà giằn là Tò Mò Sĩ, thằng Vinh, hai mắt kính cận dày như trôn bát, thông hiểu khá nhiều chuyện Đông Tây kim cổ là Con Mọt Sách. Còn mình, Ninh Ninh thì chúng trại ra là Ninh Hầm.
Khi ăn xong chầu bánh tôm Hồ Tây, cả bọn ngồi lại bên hàng cây hoa ban tím ven hồ Trúc Bạch. Thục Nữ đưa đôi mắt bồ câu nhìn làn nước hồ trong xanh, phẳng lặng, buồn buồn nói:
- Thế là ngày mai Ninh Hầm nó đi Tây rồi.
Tò Mò Sĩ hỏi vặn ngay:
- Nó sang Sing sao lại bảo là đi Tây ?
Thục Nữ chưa biết trả lời ra sao thì Con Mọt Sách đáp hộ:
- Nó nói đúng đấy nhưng chuyện đó tao sẽ nói sau. Giờ nhân nói đến hai tiếng đi Tây, tao đề nghị chúng mình thử cùng tìm hiểu xem hai tiếng ấy có trong sách báo từ bao giờ?
Cả bọn cười tán thành. Vịt Còi lười học sử nhất lớp lại lên tiếng trước nhất:
- Theo tao, Hoàng tử Cảnh là người đầu tiên đi Tây vì mùa hạ năm 1783, Nguyễn Phúc Ánh nhờ Giám mục Bá Đa Lộc, tục gọi là Cha Cả đem theo Hoàng tử Cảnh khi đó mới 3 tuổi làm con tin sang Pháp cầu viện.
Tò Mò sĩ lập tức bác bỏ:
- Mọi sử sách đâu gọi chuyện này là đi Tây mà nói là sang Pháp. Tao thấy báo chí hiện nay đều viết Phạm Phú Thứ là Tiến sĩ đầu tiên của Việt Nam đã đi Tây. Ông đi sứ cùng phái bộ gồm 60 người bằng tàu thủy mượn của Pháp, do Phan Thanh Giản làm trưởng đoàn qua Pháp năm 1863, nhằm chuộc lại 3 tỉnh miền Đông Nam kỳ. Khi về nước, ngoài bản tường trình, Phạm Phú Thứ còn dâng lên vua Tự Đức hai tác phẩm trong đó có Tây hành nhật ký và Tây phù thi thảo.
Vịt Còi bắt bẻ lại:
- Phạm Phú Thứ viết là Tây hành và Tây phù chứ đâu phải đi Tây. 25 năm sau, năm 1888, tờ Gia Định báođăng tải cuốn du ký gồm 2000 câu thơ song thất lục bát của Trương Minh Ký kể về hành trình qua Châu Âu và Bắc Phi khi ông dẫn đoàn học sinh người Việt sang Anger du học năm 1880 với những ấn tượng sâu sắc về phong tục, nếp sống xa lạ của người dân bản xứ. Ấy là cuốn “Như Tây nhật trình” . Như Tây cũng chưa phải là đi Tây  đâu nhé!
Thục Nữ nhỏ nhẹ góp lời:
- Tao nhớ thày dạy Văn có lần đã dẫn giảng rằng: Năm 1922, ông Phạm Quỳnh sang Pháp dự hội chợ đấu xảo Marseille vừa viết từ Pháp, vừa gửi bài về Việt Nam đăng liên tục 42 kỳ trên tờ Nam Phong, giống như cách một đặc phái viên thông tấn ngày nay tác nghiệp và tường thuật từ nước ngoài. Tác phẩm này là “Pháp du hành trình nhật ký”. Xem vậy, đã gần hết một phần tư thế kỷ 20, hai tiếng đi Tây vẫn còn xa lạ trên sách báo.
Đến đây thì cả bọn đều im lặng. Bỗng trong óc mình lóe lên cái tên một truyện ngắn, mình bèn nổ luôn:
- Phải chăng Nguyễn Công Hoan là người đầu tiên đã đưa hai tiếng đi Tây vào tác phẩm văn học? Ấy là khi ông cho in truyện ngắn Thế là mợ nó đi Tây  trên An Nam tạp chí năm 1932. Đi Tây với cả nghĩa đen chữ Tây viết hoa và nghĩa bóng chỉ sự ra đi hẳn, cắt đứt hẳn của một người đàn bà với chồng con sau 3 năm được chồng giành gần hết lương và tiền làm thêm đến ho lao ra máu gửi sang Pháp cho cô nàng ăn học. Từ đó, hai tiếng đi Tây bắt đầu được dùng nhiều trên sách báo . Năm1935, Nhất Linh cho ra cả một tác phẩm với nhan đề Đi Tây ghi lại những điều mắt thấy tai nghe của ông trong chuyến du học Pháp từ năm 1927 đến 1930. Thời Âu chiến, thực dân Pháp bắt một số trai tráng người Việt sang Pháp đánh nhau để bảo vệ nước mẹ. Việc đi lính ấy cũng gọi là đi Tây. Tố Hữu viết bài thơ Đi Tây  năm 1938, có câu: "Đi Tây, đi lính, là đi… chết!".
Con Mọt Sách gật đầu khen:
- Hay! Ý của Ninh Hầm chưa dám chắc đúng trăm phần trăm nhưng nó đã trả lời đúng vào câu hỏi.
Rồi nó thao thao tiếp:
- Bắt đầu từ thế kỉ XVI-XVII, những nhà truyền giáo mang theo đồ trang sức, pha lê, vũ khí … đổi lấy hàng đặc sản như trầm hương, đá quí, yến sào, ngà voi, sừng tê, đồi mồi và các gia vị quí (hạt tiêu) … tạo ra ”con đường hồ tiêu” (từ Địa Trung Hải đến Đông Nam Á). Từ những thập niên đầu thế kỷ 16 đức tin Công giáo đã được truyền bá bí mật tại Việt Nam. Đầu tiên, linh mục Ignatio lén vào giảng đạo ở vùng Nam Định. Sau đó các giáo sĩ Bồ và Tây Ban Nha kế tiếp, đi dọc các tỉnh ven biển miền Trung. Đến năm 1578, các tu sĩ Dòng Franciscan đến Việt Nam và đến năm 1615 các tu sĩ Dòng Tên (Jesuit) được cử đến để giảng đạo tại cả Đàng Ngoài và Đàng Trong. Rồi nhà truyền giáo và nhà tư bản liên kết với nhau vươn cánh tay tới phương Đông, truyền đạo và tìm hiểu thị trường, buôn bán. Chúa Trịnh, vua Lê, chúa Nguyễn đều sẵn lòng giúp đỡ họ để tranh thủ lực lượng trợ giúp mình củng cố quyền lực.
Thời kỳ ấy, dân ta gọi các nước Bồ và Tây Ban Nha là các nước phương Tây, gọi những nhà truyền giáo là các giáo sĩ phương Tây và các thương nhân là người phương Tây hoặc các nước Tây Dương hay người Tây Dương. Suy ra, ngay từ thời kỳ này, nếu có người Việt nào theo chân các giáo sĩ hay thương nhân sang các nước phương Tây, có thể dân chúng đã gọi là sang Tây Dương hay đi Tây nhưng nếu có, thì cũng chỉ là lời ăn tiếng nói trong dân gian thôi.
Sau này người Bồ và Tây Ban Nha nhường chân cho người Pháp, ta gọi nước Pháp là nước Phú Lãng sa, người Pháp là dân Phú Lãng sa. Từ Tây giờ chỉ còn bó hẹp lại để chỉ nước Pháp và người Pháp.
Khi Pháp xâm lược nước ta, các nhà Nho gọi bọn Pháp xâm lược là bạch quỉ, bạch man; nhưng dân chúng thì gọi nôm gọn hơn là quân Tây. Bài thơ dùng chữ Tây đầu tiên có lẽ là bài Chạy giặc của cụ Đồ Chiểu: "Tan chợ vừa nghe tiếng súng Tây" . Và sau này hàng loạt thơ văn khác:
Quân Tây nó nhiều bề ác độc
Người ta càng lắm lúc nguy nan
Ta gọi Pháp đàn ông là thằng Tây, đàn bà là con đầm; đàn bà Việt có chồng Pháp là me Tây, con của hai dòng máu Pháp Việt là Tây lai, đầm lai… Tất tật mọi thứ Tây đầm đều bị dân ta căm ghét. Bởi thế mới có chuyện bác sĩ Phạm Ngọc Thạch, sau Cách mạng tháng 8, khi ông đang là lãnh tụ của Thanh niên Tiền phong, bà vợ ông một lần đi ngang trạm gác của TNTP đã xưng danh: "- Tôi là vợ bác sĩ Phạm Ngọc Thạch". Nhưng vì bà là người Pháp nói tiếng Việt chưa sõi, anh em TNTP tưởng là đầm giặc Pháp nên xử sự rất tệ hại đối với bà ấy.
Mọi thứ của người Pháp đều gọi là đồ tây: nhà tây, giường Tây, súng tây, bánh tây, rượu Tây, ô tây…, những thứ Tây này thì dân ta lại không hề ghét  bỏ.
Cả bọn bật cười về nhận xét của Con Mọt Sách. Nó cũng cười theo rồi lại tiếp:
- Xin lỗi chúng mày, tao nói nốt: Thậm chí cái bao cao su Tây dùng chơi gái cũng gọi là…buồi Tây!
- Thằng ma mãnh này – Vịt Còi vừa nói vừa đấm thùm thụp vào lưng Con Mọt Sách. Chờ cả bọn ngơt cơn rinh rích cười, Tò Mò Sĩ hỏi Con Mọt Sách:
- Thế mày bảo Thục Nữ nó nói đi Sing là đi Tây cũng đúng, vì sao?
Con Mọt Sách trả lời ngay như đã chuẩn bị sẵn:
- Ấy là đi Tây  trong cách nói hiện nay. Nghĩa là, không chỉ nước Pháp là nước Tây, người Pháp là người Tây mà từ Mỹ, Nga, Đức, Hung, Tiệp cho đến cả Ả Rập, Singapore…, tất tật các nước phát triển trên cơ nước Ta đều là Tây hết. Có lẽ chỉ còn mấy nước anh em như Lào, Campuchia, Cu Ba, Mông Cổ, Triều Tiên là không phải Tây mà thôi. Thế mới hay cho cái tiếng nước mình!
Đi Tây ngày nay đồng nghĩa với đi học, đi buôn, đi chơi, đi hội thảo, đi hái lộc trời, đi để đổi đời, đi vì khát danh, đi vì có tiền chùa của Nhà nước, đúng hơn là tiền thuế của dân…
Nhiều bà vợ ngày nay mơ ước được xuất ngoại tìm đường cứu…gia đình,  nhiều ông chồng đã tình nguyện ở nhà làm nhũ mẫu  với một niềm tin tất thắng. Cánh nhà báo hầu hết gọi các ông chồng kiểu này là những ông chồng có vợ đi Tây. Các ông này luôn phải sống trong cảnh hồi hộp với câu vè cảnh tỉnh:
Có vợ mà cho đi Tây
Khác gì xe máy để ngay bờ hồ
Và nhiều ông nhũ mẫu , sau một hai năm đã rơi vào cảnh nhìn con thơ ngủ ngon, buồn tủi mà than rằng: “Thế là mợ nó đi Tây !”
Lại còn phong trào lấy chồng ngoại nữa. Các cô gái Việt lấy chồng ngoại từ Nga, Anh, Pháp, Mỹ, Úc…đến Đài Loan, Hàn Quốc, Singapore, Nhật Bản…tuốt tuột đều gọi là lấy Tây hết .
Nói đến đây, Con Mọt Sách bỗng hạ giọng và chậm rãi từng tiếng một:
- Nhưng xin nhớ cho, sang Trung Quốc, lấy chồng Trung Quốc không ai gọi là đi Tây, lấy Tây mà vẫn gọi là sang Tàu, lấy Tàu như nghìn xưa vẫn thế.
Hôm được bà chủ chọn cho theo bà sang Pháp, mình mail ngay cho tụi bạn. Ba đứa: Thục Nữ, Vịt Còi và Tò Mò Sĩ đều trả lời rất gọn: Sướng nhỉ! Riêng Con Mọt Sách thì: Thế là mày sẽ đi Tây đúng nghĩa nhất với chữ Tây viết hoa!
2.
Gần 10 giờ đêm về khách sạn. Bà chủ hào phóng đặt cho riêng mình một phòng xinh xắn và đầy đủ tiện nghi. Những tưởng sau một ngày công việc kín đầy thời gian, đặt mình xuống sẽ ngủ ngay nhưng thật quái lạ, đôi mắt không chịu chợp cho một phút. Đang chưa lý giải được thì một câu thơ chợt đến:
Một đêm thèm ngủ mà không ngủ
Và bỗng nhớ ra, đó là câu thơ trong Đêm Venice, 1 trong 25 bài thơ Một thoáng trời Âu của bác Nguyễn Khôi viết năm 1998.
Không biết năm đó bác Nguyễn Khôi Âu du theo đường nào: Du lịch tự chọn, theo một chuyến công du hay được đi chơi dối già khi sắp hạ cánh về với cuốn sổ hưu quý hóa hơn vàng 9999 ? Nhưng dù đi kiểu nào thì chuyến đi ấy của bác cũng danh giá ngàn lần hơn chuyến đi hầu cận bà chủ của mình hôm nay.
Lại chợt nhớ năm xưa, thầy dạy Văn có nói: Đọc Liêu Trai chí dị  của Bồ Tùng Linh trong căn phòng đầy ánh sáng điện thì có lý thú gì; phải đọc Liêu Trai  trong một căn lều cỏ giữa một khu vườn rộng bỏ hoang với ánh sáng của ngọn đèn dầu hay một cây nến mới thấy được cái hết vẻ liêu trai của nó. Mình đã đọc Một thoáng trời Âu nhưng là đọc ở bên Ta. Giờ đọc ở bên Tây, hẳn sẽ rất thi vị!
Nghĩ thế và bật ngay laptop.
Dẫu chỉ là Một thoáng trời Âu nhưng qua tên một số bài thơ ta thấy bước chân của Nguyễn Khôi đã dạo qua khá nhiều xứ sở: Đến Roma, Thăm Vatican, Thăm Hạ Viện Italia, Trước Tháp Nghiêng Pisa, Đêm Venice, Thăm Nàng Tiên Cá, Đến thành Vienne Viếng Mộ Hồng Quân, Thăm Chợ Cheb, Thăm Chợ Cửa Khẩu VôiTaNốp, Cơm Tàu Ở Budapest… Đến đâu, ông cũng ghi lại rất sinh động về cảnh vật, con người và sự sống ở đấy bằng những vần thơ rất mộc mạc. Đây là cảnh đường đến Roma:
Đồi tiếp đồi vắng vẻ 
Cây thông lùn tán tròn 
Mận đào đang mùa quả
Và đây là sắc màu thơ mộng được chụp lại bằng đôi mắt của nhà thơ từ trên đỉnh núi ở rừng Vienne :
Trông vời Danube xanh xanh 
Phố phường bát ngát như tranh dưới trời
Đây nữa, Pháo Đài Hamlet's Castle tràn trề sức sống mới:
Cánh buồm trắng rập rờn 
Chuyến phà đang vào bến 
Người đứng câu trên sóng 
Người ra nắng đứng hong 
Dinh nhà vua sừng sững 
Đại bác đứng vươn nòng
Hàng loạt cảnh vật như thế khiến Một thoáng trời Âu thành một cuốn album thơ quý giá.
Có cảnh đã du hồn nhà thơ vào Thế giới cổ tích huyền thoại. Ấy là vẻ đẹp mê hoặc của Nàng Tiên Cá, một bức tượng dựa theo câu chuyện cùng tên của nhà văn Đan Mạch nổi tiếng Hans Christian Andersen đã được dựng lên ở vùng nước ven trung tâm thủ đô Vương quốc Đan Mạch, biểu tượng tiêu biểu của kinh thành Copenhagen:
Ơi tiên cá...tôi ngỡ mình Hoàng Tử  
Tình yêu luôn là phép nhiệm màu 
Không có hẹn,duyên trời cho gặp gỡ 
Đến bên bờ biển sóng để yêu nhau
Ở Việt Nam, không biết Nguyễn Khôi đã một lần dám mộng ước mình là Vua để cưới Cô Tấm thảo hiền về làm Hoàng hậu? Nhưng hiển nhiên, vừa đến Đan Mạch ông đã có ngay một giấc mơ Hoàng Tử diễm huyền.
Có cảnh thật nghẹn ngào xúc động. Ấy là một Chiều mưa lâm thâm viếng mộ Hồng Quân ở trong lòng nước Ý đã có thời nằm dưới quyền thống trị của đảng Phát xit . Thay cho những tiếng chuông nguyện hồn, nhà thơ ngân lên những tiếng thơ thương xót và cảm phục những quân nhân Xô viết đã hy sinh khi vào giải phóng thành Vienne:
Ơi những chàng trai Nga
Anh dũng và dịu hiền
CHẾT cho Nhân loại sống
Loài người có thể lên án chủ nghĩa Cộng sản, căm ghét chính quyền  Liên Xô, đập nát tượng Stalin và đòi đưa thi hài Lê nin ra khỏi lăng…Nhưng muôn đời không thể không biết ơn, không kính trọng sự hy sinh dũng cảm của các chiến sĩ Hồng Quân Liên Xô vì tự do cho Tổ quốc, vì sự sống của nhân loại trong đó biết bao người lính trẻ đã vĩnh viễn không trở về nước Nga mà linh hồn họ nơi đây chỉ còn có thể nghe vọng về từ muôn xa:
Rặng bạch dương thì thào 
Ca bài sông Danube 
Để nhớ trời Volga 
Để hát chiều Mockba...
Có cảnh lại khiến nhà thơ sâu lắng suy tư như thăm Thánh cung Vatican uy nghiêm lộng lẫy, nơi Cha của các giáo dân, Vua của các vua Ngài ngự trị:
Ôi vua của các Vua 
Chết cũng thành đất đá 
Cũng ở dưới đất đen 
Và chả "phán" chi nữa
Một suy tư rất dân gian Việt Nam:
Vua Ngô ba sáu tàn vàng
Chết xuống âm phủ chẳng mang được gì
Hay trầm ngâm tự hỏi khi thăm Pháo Đài Hamlet's Castle, nơi đã dàn cảnh vở bi kịch Hamlet nổi tiếng của W.Shakespear:
Ai kia tranh quyền lực
Tồn tại hay là không?
“To be or not to be”? Câu hỏi này không chỉ là câu tự vấn của riêng Hamlet hôm xưa mà hôm nay Nguyễn Khôi nhắc nhớ; nó mãi mãi còn là nỗi trăn trở của toàn nhân loại. Yêu cảnh vật trời Âu bao nhiêu, nhà thơ yêu con người ở đó bấy nhiêu. Họ không hề xa lạ mà rất đỗi thân quen:
Nghe nói dân Roma 
Cũng tựa người Nam Bộ ,   
Hoa bày ở ban công 
Cây xanh mát hè phố
Ông rất cảm kích tấm lòng mến khách của bạn, cảm kích đến nỗi đã có lúc phải bối rối:
Bạn yêu ta thật tuyệt vời 
Tiếc không hũ rượu để mời mọc nhau
Nguyễn Khôi rất nặng lòng với nước Ý, bằng chứng là trong 25 bài thơ có đến trên 15 bài viết về đất nước lấy hoa loa kèn làm quốc hoa này. Nhưng dù rất yêu nước Ý, người Ý; nhà thơ đã không ngần ngại nói ra những sự thực để không ru ngủ mọi người. Nước Ý từng là nơi xuất phát của nhiều nền văn hóa châu Âu. Nước Ý đã từng được xếp hạng là nền kinh tế đứng thứ 7 thế giới. Nhưng ngay thủ đô Roma của nước Ý cũng không hiếm: Người đi giày há mõm.
Và :
Chẳng hiếm kẻ lang thang 
Ngủ vỉa hè, góc chợ
Kẻ cắp thành Rome không những không thua kém mà còn vượt trội kẻ cắp chợ Đồng Xuân nổi tiếng cả trăm năm nay ở Việt Nam:
Chớ khinh kẻ cắp thành Rome 
Chợ Đồng Xuân cũng phải nhường Đại Ca
Người dân Ý sởi lởi, thuyết lý hùng hồn tranh luận giỏi nhưng: "Mafia cũng nhất luôn".  Và họ cũng đâu có luôn lấy chữ tín làm đầu:
Gặp nhau thì vồn vã 
Thết nhau cốc ly tràn 
Lời hứa bay theo gió 
Đất trời ngỡ Việt Nam
Sự thật ấy mới đúng là muôn mặt xã hội loài người. Một thoáng trời Âu cũng là một thoáng rộng sáng cho Nguyễn Khôi nhìn nhận tinh tường về các thể chế lớn đang cùng nhau ngự trị Thế giới:
Nếu như ở trời Âu này:
Quốc Hội quyền "quyết định" 
Chính phủ đành "bó tay" 
Chờ "trưng cầu dân ý"
Thì ở nước Mỹ xa xôi:
Cầm quyền chỉ hai Đảng 
Lèo lái chuyện kinh doanh 
Dollar là bom đạn 
Khét lẹt mùi chiến tranh.
Và ở Trung Quốc núi liền núi sông liền sông với ta:
Ôi "thể chế toàn trị" 
Khắc kỷ và cần lao 
Có hai, cất giấu một 
"Nghèo đói" cảnh giác giầu
Chỉ nhìn ra Thế giới, không đánh giá, không so sánh và không bàn luận gì đến Việt Nam. Một cái nhìn thật thâm trầm kín đáo!
Là người Việt đọc Một thoáng trời Âu, ta không thể không kính trọng nhà thơ khi ở trời Âu đã không quên đến với những người Việt xa xứ đang kiếm sống nơi đất khách quê người.
Vào Chợ Cheb tác giả “Xuýt nhầm chợ tạm Phùng Hưng” bởi trong dãy dài cầu quán chợ có tiệm hàng Đà Lạt, có đủ măng, mộc nhĩ từ bản mường Việt Nam gửi sang. Xuýt nhầm nhưng lại mừng khi nhận ra sự làm ăn đàng hoàng giỏi giang của đồng bào mình:
Xin mừng chợ Cheb Việt Nam 
Cộng đồng ta sống đàng hoàng trời Tây? 
Luật chơi ai có chừa ai 
Giỏi giang ra chợ nước ngoài cạnh tranh
Thăm Chợ Cửa Khẩu VôiTaNốp, nhà thơ hóm hỉnh cười cảm thông trước tính cách làm ăn thượng vàng hạ cám của dân ta ở xứ người khi chỉ cần một cái chợ không có mái che:
Đức một bên-Séc một bên 
Việt Nam ở giữa dựng lên "chợ trời"
Gặp những người con tha hương ấy, tác giả luôn chia sẻ tình quê sâu sắc:
Ơi người con tha hương 
Tinh quê phương trời thẳm 
Gặp nhau ở thành Vienne 
Xin cụng ly rượu đắng
Và bởi mang cái chất nguyên sơ tâm hồn Việt ấy, Nguyễn Khôi không như ai mải vui quên hết. Trong từng nơi từng lúc, con người ông ở trời Âu nhưng lòng dạ ông thì lại như đã về đất nước:
Thưởng thức mùi “Hương lạ hương thầm đêm Venice”  thì lại “Tưởng biển Nha Trang gió thầm thì”; Ngắm hoa pensée thì lại “Đà Lạt nhớ trời quê”. Cắn một quả Oliu thì lại “Tưởng ngậy mùi trám trắng”  và cơm Tàu ở Budapest ngon quá, ngon đến “ăn uống thỏa thuê”  thì lại chỉ thích: "Nhà Tây vợ Việt ... ai chê cơm Tàu". Cả trăm năm nay, đàn ông Việt thường khao khát: Cơm Tàu, vợ Nhật, nhà Tây  chứ có ai thèm vợ Việt! Bởi thế, Lời tạm biệt từ Praha, bài thơ cuối cùng trước khi chia tay Một thoáng trời Âu  lại toàn là những lời vui hồ hởi:
Thôi xin chào Châu Âu 
Một mùa hè rất tuyệt 
Để về với mưa ngâu 
Với vợ con thân thiết 

Chào thang máy nhà lầu 
Mình về cùng ngõ xóm
Khó thấy ai đang trên đường vui chơi bên ”xứ sướng của người” mà khi giờ chia tay đến lại mong mau mau được trở về cùng ngõ xóm còn nghèo nàn lạc hậu ở xứ mình như thế. Bài thơ này làm mình vui vui nhớ ra cô gái quê trong thơ Nguyễn Bính ngày xưa, chỉ một lần ra tỉnh thôi mà đã: "Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều!". Rồi bật cười, hình dung ra bác Nguyễn Khôi, sau cả Một thoáng trời Âu trở về vẫn y nguyên hương Việt Nam gió Việt Nam.
Còn mình, mai đi Tây về sẽ ra sao nhỉ?!
3.
Không biết trong cái đêm Venice,“ một đêm thèm ngủ mà không ngủ” ấy, bác Nguyễn Khôi đã đi vào giấc ngủ thế nào? Còn mình, đọc xong Một thoáng trời Âu, đôi mắt ngoan ngoãn ngủ ngon ngay. Sáng ra, gặp bà chủ tại bàn ăn điểm tâm ở khách sạn, mình lễ phép chào và hỏi:
- Thưa cô, cô ngủ có ngon không ạ?
Bà chủ tươi cười gật đầu rồi bảo:
- Hôm qua, Lý Thành Cương voice chat với cô. Biết cháu đang cùng cô ở Pháp, nó có lời hỏi thăm cháu đấy.
- Dạ, cô cho cháu gửi lời cám ơn anh ấy.
Cách đây ít tháng, chẳng hiểu sao bà chủ lại mở album ảnh của bà trên Ipad cho mình xem rồi chỉ vào một chàng trai chừng ba mươi nom rất khôi ngô rồi bà cười rất vui bảo với mình:
- Cháu ruột cô đấy, doanh nhân Lý Thành Cương đang sống ở Hoa lục.
Rồi ít ngày sau, bà chủ lại bảo:
- Cô có cho Thành Cương xem ảnh cháu. Nó khen cháu rất xinh. Hay là làm cháu dâu cô nhé!
Giờ, Bà chủ nói Lý Thành Cương gửi lời hỏi thăm mình, chắc vẫn có ý định gắp mình cho cháu của bà ấy đây!
Ô, mà mình OK thì sao nhỉ?
Vừa tự hỏi xong thì nghe trong gió ban mai, lời Con Mọt Sách chiều năm xưa bên hồ Trúc Bạch hồi vọng lại: Thì sang Tàu, lấy Tàu chứ sao!
Giời ạ! Đã được bà chủ cho đi Tây rồi lại được cho sang Tàu, lấy Tàu, sao mà được nhiều thế! Chả bù cho cụ Tú Non Côi ngày xưa, khi hỏng thi đã nói: “Hẩu lố”, “mét xì” thông mọi tiếng / Chẳng sang Tàu tớ cũng sang Tây”  nhưng cụ đâu có được đi! Đang nghĩ tới lúc sẽ phải nói sao đây với bà chủ thì lại hiện lên câu thơ trong Một thoáng trời Âu: "Nhà Tây vợ Việt ... ai chê cơm Tàu !". Muốn đổi một chữ cho riêng mình: "Nhà Tây chồng Việt ... ai chê cơm Tàu!".
Liệu có được không, thưa bác Nguyễn Khôi?!

                                                                       Dương Ninh Ninh
                                                                        (Tháng 7/ 2016)

READ MORE - ĐI TÂY VÀ ĐỌC THƠ NGUYỄN KHÔI Ở BÊN TÂY - Dương Ninh Ninh