Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Monday, December 28, 2015

CHỈ CÒN MỘT CHÚT TÌNH VƠI - thơ Trương Thị Thanh Tâm


Tác giả Trương Thị Thanh Tâm



CHỈ CÒN MỘT CHÚT TÌNH VƠI 

Còn chi một mảnh lụa nhàu
Hoa khô nhụy úa héo xào tuổi xuân
Thời gian gõ nhịp bâng khuâng
Dấu yêu khép kín ngại ngần nhớ quên

Buồn đem ủ mộng vào tim
Tình thôi ở lại nỗi niềm phân vân
Chưa đi hết cuộc phong trần
Tình xưa chấp cánh theo vần khói bay

Đời người tay lại trắng tay
Công danh,vó ngựa bóng mây cuối trời
Chỉ còn một chút tình vơi
Thì thôi giữ lấy nụ cười héo hon

Ngủ đi mộng ảo chưa tròn
Nhốt năm tháng để mình còn nhớ nhau
Thơ ngây bỏ lại bên cầu
Để con sáo nhỏ bay cao giữa trời.


     TRƯƠNG THỊ THANH TÂM            
                          (Mỹ Tho)
READ MORE - CHỈ CÒN MỘT CHÚT TÌNH VƠI - thơ Trương Thị Thanh Tâm

EM CÓ THƯƠNG ANH KHÔNG? - chùm thơ Phan Nam


Tác giả Phan nam


EM CÓ THƯƠNG ANH KHÔNG?

Từng ngày trôi anh ngắm nhìn đôi mắt
Xoáy vào hồn những ảo ảnh dịu hiền
Nhắm mi lại cho yêu thương thức giấc
Anh kiếm tìm trong đôi mắt xa xăm

Anh tự nhủ lòng mình phải mạnh mẽ
Để hơi ấm tràn lên giữa dòng đời
Mặt chạm mặt những nụ cười yên ả
Tay chạm tay thắp ngọn lửa con tim

Mùa âm thầm vắt vẻo trong làn gió
Anh gửi em lát cắt miền hoài niệm
Nơi bình yên vẽ hạnh phúc bền lâu
Để mầm non chớm nở khi xuân về

Phương trời xa chắc em cô đơn lắm
Anh nơi đây quay quắt những giấc mơ
Gửi đến em trong vô cùng nỗi nhớ
Em nơi nào có nhớ đến anh không?

Đà Nẵng, 1.12.2015

CHIỀU TAM KỲ

Chiều Tam Kỳ gió mát thổi từng cơn
Góc phố nhỏ lặng lẽ từng chân bước
Phả hơi thở nồng nàn hương đất mẹ
Bên trời xanh, bên nỗi nhớ hiện về

Mưa mùa đông bùi ngùi dòng ký ức
Em xa rồi anh đau đáu gọi thầm
Ngang Tam Kỳ em có ghé bến cũ?
Hương sưa năm nào lạc cõi xa xăm…

Dòng Bàn Thạch tri âm người khách lạ
Lặng lẽ nhìn ta nắm tay níu với
Chiều buông xuống ánh mắt đôi hò hẹn
Em xa rời đất khóc tiễn người xưa

Chiều Tam Kỳ sân ga im tiếng gió
Đời ngược xuôi chở mùa xuân đi vội
Biển Tam Thanh có rì rào sóng vỗ?
Cơn mưa chiều hứng nỗi nhớ dâng trào…

Quảng  Nam, 13.12.2015


CHIẾC NÓN CỜI CỦA MẸ

Mẹ đi làm đồng giữa trưa hè nắng gắt
Làn da phỏng rộp, đôi bàn tay đên cháy
Mồ hôi thấm ngược nơi khoét mắt
Vẫn cặm cụi nuôi đứa con thành người

Con nhìn thấy nhấp nhô chiếc nón cời
Đội cả yêu thương mẹ gieo vào trang vở
Mẹ lặng lẽ trên đồng làng vắng vẻ
Toả hương bùn thắp sáng những bờ vui

Ôi chiếc nón thêm rách nát tả tơi
Mẹ chắt chiu từng đồng nuôi đàn con
Mà không dám vào chợ mua nón mới
Con thơ dại sao vẫn hoài rong chơi

Chiếc nón cời mẹ treo trên thành cửa hôm nao
Gió khẽ rọi long đong màu nắng sớm
Xin ơn trên bóng mây che mặt trời
Đôi tay gầy chạm khẽ giọt mồ hôi rơi

Mùa xuân về nhìn mắt mẹ hao gầy
Tiền tiết kiệm con mua vội chiếc nón
Trao tay mẹ nóng hổi làn mi cay
Ôm đứa con lòng nghẹn ngào trũng sâu…

PHAN NAM
Sinh quán: Tiên Phước – Quảng Nam. 
Hiện đang học tại lớp báo chí, Khoa Ngữ Văn, Trường ĐH sư phạm – ĐH Đà Nẵng. 
READ MORE - EM CÓ THƯƠNG ANH KHÔNG? - chùm thơ Phan Nam

VÀO ĐÔNG - chùm thơ Hoàng Yên Lynh

Tác giả Hoàng Yên Lynh



Vào Đông



Hắt hiu vàng lá ngoài song cửa
Vọng cố nhân hề ! Ơi cố nhân.

Nhớ



Ở đây nhớ núi nhớ rừng
Nhớ chim  gọi bạn , nhớ từng cơn mưa
À ơi cánh võng đong đưa
Người đi , đi mãi vẫn chưa lối về .

Say



Rồi cũng Đông về vàng lá núi
Thêm một mùa sang tóc trắng bay
Đếm mãi trăm năm rồi cũng hết
Đời ta, ta biết tỉnh hay say.

Rượu



Về đây uống rượu làm thơ
Ngược xuôi đời chỉ bơ vơ với đời
Quên là hết chuyện nỗi trôi
Trăng nghiêng triền núi tình vơi lại đầy.

HOÀNG YÊN LYNH
READ MORE - VÀO ĐÔNG - chùm thơ Hoàng Yên Lynh

BÀI THƠ DÂNG MẸ - thơ Hạnh Phương


Tác giả Hạnh Phương


BÀI THƠ DÂNG MẸ  

Xót trăm nỗi mẹ quê vất vã
Suốt một đời tất tả ngược xuôi.
Bài thơ dâng mẹ nghẹn lời
Xốn xang tấc dạ bồi hồi xuyến xao.

Quê hương mẹ bùn nâu sỏi đá
An Dạ ơi ! êm ả xóm thôn.
Thanh xuân đầm ấm sớm hôm
Trắng trong thôn nữ khuê môn dịu dàng.

Thân chẳng cậy giàu sang phú quý
Vẫn phong lưu cây quế nhành lan
Song đường nghiêm túc bảo ban
Chị em hòa thuận gọn gàng ngoài trong.

Đinh ninh chữ tam tòng tứ đức
Giã khuê phòng cất bước vu quy
Nhà vọng tộc, nếp oai nghi
Về Gia Độ buổi xuân thì ngát hương.

Trong trắng tựa phiến gương tỏ chiếu
Cha mẹ chồng thuận hiếu kính thờ
Hoa sen chẳng vướng bùn nhơ
Thủy chung gia thất cậy nhờ trượng phu.

Con dâu trưởng nghiêm tu cốt cách
Chị em chồng khó trách khôn chê
Nông tang canh cửi bộn bề
Trước sau nề nếp thước lề gia phong.


Cực thân mẹ ruộng đồng sâu cạn
Nước cơm cho thợ bạn chắt chiu
Nắng mưa dày dạn ít nhiều
Chu toàn trên dưới,  sớm chiều đảm đang.

Bà con với họ hàng thân thiện,
Mẹ ghi câu: một nhịn chín lành.
Mới hay đẹp nếp thơm danh
Thiện tâm căn cội ngôn hành thẳng ngay.

Đường sinh nở sum suê hoa trái
Bốn mụn con hai gái hai trai
Đất dành lấy – một nhành mai
Còn ba búp nụ tương lai ngọt bùi.

Nguồn hạnh phúc xinh tươi trái ngọt
Bức tranh hoa nắn nót thợ trời
Gia đình êm ấm thảnh thơi
Cái con chồng vợ, cảnh đời bình an.

Thoắt tang tóc non ngàn mây bạc
Bậc cha nghiêm cánh hạc trời tây
Một đi chìm khuất chân mây
Con côi mẹ góa, từ đây nỗi niềm.

Lại thêm nỗi ngữa nghiêng chinh chiến
Cửa nhà kia lửa biến bụi tro
Con thơ bữa đói bữa no
Một thân cô quả âu lo bao niềm.




Mẹ tần tảo gánh triêng buôn bán
Trải thu đông mưa nắng gió sương!
Chợ đò, canh cửi, ruộng nương
Thân cò cánh vạc - đoạn trường sớm hôm.

Khuya gà gáy mo cơm hạt muối
Gánh đôi triêng lên tới Nam Đông
Chè xanh, dâu mít, bưởi bòng
Bán buôn kiếm chác trự đồng thiệt hơn.

Mười ngón bấm đất trơn lần bước
Oằn trên vai đòn xóc gánh về
Chao ơi ! hạt lúa đồng quê
Đẫm mồ hôi mẹ dầm dề nước non.

Ăn theo thuở chén cơm hạt muối
Ở theo thời áo vải quần thô.
Chẳng màng gấm vóc sa sô
Đói no quyết dựng cơ đồ vì con.

Thanh xuân mẹ mõi mòn héo úa
Gắng nuôi con sách vở học trò
Trưởng thành con bớt ngây ngô
Tóc xanh mẹ đã cơ hồ điểm sương.

Thuở phên liếp gió luồn trăng lọt
Khấm khá rồi đỏ chót mái son
Gia cang đạo nghĩa vuông tròn
Mẹ nuôi ba đứa chúng con nên người.

Khi đến tuổi nên đôi kết bạn
Chọn tìm nơi xứng đáng tương thân
Trăm bề phúc mẹ gieo nhân
Cho con hoa trái nhuần ân suốt đời.

Trông đàn cháu đùa chơi trước ngõ
Nom vịt gà chuồng  ổ đàng sau
Gieo trồng luống cải vôồng rau
Vui vầy phúc ấm ra vào sớm hôm.

Lần theo bước sinh tồn phương kế
Giã quê nhà gạt lệ đắng cay
Theo con cam phận từng ngày
Phương Nam đất khách dựng gầy cơ ngơi.

Nỗi thương nhớ đầy vơi ai biết
Mẹ ngày đêm da diết cực lòng
Lư hương bát nước cha ông
Dặm trường non biển khôn trông ngày về.

Khuất khuất núi tái tê trông núi
Tuổi mẹ chừ nương gậy, cậy con
Nhớ nhung quê quán mõi mòn
Tình thương ngàn đặm nước non vơi đầy.

Bước chân mẹ thường hay lui tới
Ngày tháng chia đắp đổi hai nơi
Tánh Linh, Xuân lộc hôm mơi
Khuyên lơn con cháu, đầy vơi tâm tình.

Đàn cháu nhỏ nhân duyên nối bước
Kế chân nhau nghi thất nghi gia
Trước sau hồng biếc lá hoa
Chắt chiu ríu rít hát ca vui mừng.

Tóc mẹ trắng bay từng sợi trắng
Con lặng nghe sâu lắng tiếng lòng
Mẹ từng vất vã long đong
Ơn trên tuổi hạc thong dong cao vời.

Mẹ quy hướng trọn đời nương Phật
Trải lòng từ chăm chút cháu con
Đắng cay mẹ ngậm bồ hòn
Tình thương mẹ - tấm lòng son vun đầy.

Mẹ không thốt ngọt cay than thở
Khiến cháu con buồn khổ hoang mang
Dẫu cho gốc cõi lụi tàn
Vẫn truyền nhựa sống chứa chan dâng đời.

Chúng con nhớ những lời mẹ dặn
Sống ở đời giữ lấy lòng nhân
Từ tâm giữ đạo tu thân
Để đức thơm giữa đường trần thì : nên.

Chúng con nhớ móng nền gia nghiệp
Thịnh hay suy nối tiếp nhiều đời.
Ơn cha nghĩa mẹ đất trời
Biển non chất ngất rạng ngời bao la.

Chúng con dẫu đường xa vạn dặm
Vẫn ngày đêm căn vặn nhủ lòng
Mẹ hiền như suối như sông
Tình thương dào dạt chảy không bến bờ.

Ôi âm hưởng bài thơ nốt nhạc
Tình mẹ cha dào dạt biển đông
Lòng con thơm đóa hoa hồng
Thiên thu hình bóng mẹ không phai nhòa.

Nay mẹ đã phương xa cõi Phật
Chúng con thầm ghi khắc công lao
Niệm ân cha mẹ cao sâu
Thương yêu bảo bọc nương nhau vào đời.

Nguyền mỗi bước nhớ lời mẹ dặn
Thấy từng khi đầy đặn tình thương.
Nhiệm mầu trong cõi hoa hương
Cuộc đời MẸ: một phiến gương trong ngần.

                         Con cúi đầu lạy Mẹ.

                                HẠNH PHƯƠNG
READ MORE - BÀI THƠ DÂNG MẸ - thơ Hạnh Phương

Ý NIỆM VỀ MÙA XUÂN DI LẶC - Tuệ Như





Ý NIỆM VỀ 
MÙA XUÂN DI LẶC 


Xuân Di Lặc, cụm từ này không biết có tự bao giờ…? Thế nhưng từ lâu cho đến tận ngày hôm nay, thật sự đã đi sâu thẳm vào dòng tâm tưởng của tuyệt đại đa số những người đệ tử Phật, và cả những con người trong nhân gian một khi mưu cầu hạnh phúc, sự bình yên an lành trong cuộc sống giữa đời thường nầy.

Điều mà mọi người chúng ta có thể cảm nhận được rằng: mỗi lúc, mỗi nơi khắp cả hành tinh địa cầu mà chúng ta đang có mặt, càng chuyên chở nhiều hơn, càng nặng nề hơn, phức tạp hơn… từ số lượng dâng cao của con người, thì mọi nhu cầu cung ứng cho sự sống cũng phải được lo toan dàn trải về mọi việc, mọi phía để nhằm phục vụ cho sự phát triển mật độ ấy.

Thế nhưng, phải đâu chỉ chừng bấy nhiêu chuyện, qua đó nó còn phát sinh không ít những nỗi bất an khác, mà đầu nguồn do từ lòng gian tham, ích kỷ “ta và của ta” để rồi được thua, còn mất, rồi bất mãn, ý tưởng đồng dị, rồi sân giận, phiền muộn, rồi cạnh tranh đưa đến đấu tranh tàn hại khốc liệt… tạo nhiều nỗi quan tâm cho cả cộng đồng xã hội con người như ngày hôm nay, phải chăng đó là một diễn biến hiện tượng tất yếu đã hay sẽ phát sinh ? Nhìn chung, mọi việc cũng không ngoài bao thủ đoạn thế lực, và quyền lợi chính trị, chủ nghĩa, ý thức hệ ttư tưởng, kinh tế kể cả những manh nha khác biệt hình thức tôn giáo.v.v…

Trong thế giới bất an, con người bất an, muôn thú bất an, cây cỏ bất an.v.v…, chính những nỗi bất an ấy, đều được nói lên từ phía con người và do con người. Con người có khả năng làm nên sự bình yên, an hòa, thịnh vượng, nhưng cũng từ phía con người lại gây ra không biết bao đổ nát, thảm họa và khổ đau. Điều ấy đã cho chúng thấy, không phải ngay bây giờ mà cả tự ngàn xưa, rồi dẫn đến tận ngàn sau. Nếu như nguồn mạch đạo đức chơn thiện không được tuyên thuyết, giáo dục rộng rãi, tưới tẩm, thắp sáng vào tâm trí con người từ phía đại nguyện Bi- Trí đã thị hiện vào đời của những bậc Thánh Đức, những bậc đạo sư khả kính.

Do đó, Giáo lý hay Đạo lý của bậc Thánh luôn được hiện hữu, lại còn siêu vượt và bất tận đến với thời gian và không gian vô cùng. Từ ý nghĩa ấy, mà hình ảnh Đại bi Bồ tát Quán Thế Âm, Đại nguyện Bồ tát Địa Tạng Vương, hùng lực Bồ tát Đại Thế Chí hay Bồ tát A Dật Da Từ thị Di Lặc.v.v…  vẫn hằng cao thượng, và giúp người hướng thượng, luôn được biểu thị sự hiện hóa đại hạnh nguyện vào mọi lúc, mọi nơi trong thế giới loài người.

Năm nào, lại không bắt đầu từ tháng 1, tháng nào lại không bắt đầu từ ngày mùng 1, và ngày nào lại không bắt đầu từ lúc sơ bình minh ? Thế nên, sự giao tiếp giữa thời khắc, của tiết mùa, của sự chuyển mình trong đất trời muôn trùng, vẫn luôn ấn vào tâm lý con người một cảm nhận sâu sắc trước đây và bây giờ.

Như vậy, năm mới, tháng mới, ngày mới, giờ phút mới, mùa tiết mới, ước nguyện mới.v.v… Sự đổi thay “cũ, mới” ấy, vẫn không ngừng luân chuyển, tuần tự tiếp nối liên tục của mọi sự vật hiện tượng trong không gian và thời gian. Phải chăng, đó là những khái niệm lâu nay của con người ? Và cứ như thế, ý niệm ấy nó vẫn mãi mãi duy trì, truyền đi truyền lại từ thế hệ nầy đến thế hệ  khác, ngàn đời không thay đổi.

Thế nên, Thi sĩ Xuân Diệu lại một phen than thở :

Xuân đang đến, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già.
Mà Xuân hết, thì đời tôi cũng hết”.

Nhưng rồi thi nhân cũng kịp thấy ra rằng :
“Xuân của đất trời nay mới đến,
Trong tôi xuân đến đã lâu rồi…”

Mùa xuân nào lại có ở trong tôi, sự vận hành lưu xuất của nó như thế nào, phải chăng đó là mùa xuân Di Lặc ? mà lâu nay trong nhân gian đã được truyền tụng, đã được ca ngợi giữa cuộc tang điền thương hải nầy !

Trở lại vấn đề “Mùa Xuân Di Lặc”, một pháp ý được chuyển tải từ nguồn mạch đạo lý uyên áo thâm diệu tự ngàn xưa. Qua cụm từ “Từ Thị Di Lặc” nghĩa là : người mang chủng tánh Từ Bi, rộng đức bao dung, hòa ái, êm dịu, luôn đem lại sự an lành hạnh phúc cho mọi người và cho cả cuộc đời. Cùng khi ấy, mùa xuân là sự báo hiệu thanh khí của đất trời, với bao hình ảnh xinh đẹp, tươi mát, dâng đầy nhựa sống của muôn cây và hoa cỏ…Nếu như có sự kết hợp qua hai nội dung, tính chất ấy, thì mùa xuân đó mới thật đến trong tôi !

Với con người ấy, phải đâu chỉ ở một nơi, đến một chỗ hay một hình thức sơ cứng nào đó thôi. Bao nhiêu đặc thù chủng tánh tốt đẹp thanh cao  ấy, nó được biến hiện mầu nhiệm muôn trùng vào trong cuộc sống, và sự sống vô cùng của thế giới bao la nầy, với bao nhiêu việc làm, tư duy để đem lại nhiều lợi lạc cho số đông con người, nếu không phải đó là sự hóa thân của “Từ thị Di Lặc? hay “Mùa Xuân Di Lặc” trong mỗi tâm hồn lành mạnh trong sáng, đích thực của con người.

Phải đâu chỉ ngang qua từng ấy lời chúc tụng suông trong 3 ngày Tết, hay chỉ được mươi bữa trong mùa xuân, rồi lại bị quên lãng bởi theo bao việc ; cơm áo, còn mất, thị phi, tranh chấp, phải quấy, hơn thua… thì có gì là mùa xuân Di Lặc, mùa xuân đến tự trong tôi !? Thế nhưng, nghĩ cho cùng, dù chừng ấy việc làm, chừng ấy nghĩ suy một thoáng đến sự ước mơ, cầu nguyện, cho dù chỉ là một thoáng thôi !, nó cũng đem lại một ít bình an, lắng đọng một ít trần tâm giữa thế đời vui ít, khổ nhiều, mà sự hiểm nguy lại càng nhiều hơn của dòng chảy vui buồn, thành bại của  thời gian, từ sự cảm nhận ấy, có một nhà tu thi sĩ đã mô tả nỗi niềm :

 “…Tâm linh một thoáng bừng giao cảm,
lặng hết bao nhiêu lớp sóng cồn”.

Đến đây, chúng ta cùng chiêm nghiệm qua lời của Đức Phật:

…Đối kẻ sống thanh tịnh, ngày nào cũng ngày tốt.
Với kẻ sống thanh tịnh, ngày nào cũng ngày lành.
Các tịnh nghiệp thanh tịnh, luôn thành tựu thiện hạnh…”.

Đồng thời, Đức Phật cũng cho biết thêm về tính nhân bản trong giáo nghĩa của Ngài, như, với ai :

“… Khiến mọi loài chúng sanh,
Được sống trong an ổn,
nếu không nói dối trá,
nếu không hại chúng sanh,
không lấy của không cho,
có lòng tin, không tham…”
                                                (Majjhima Nikaya 1, 7).

Thiển nghĩ, đây mới là mùa Xuân Di Lặc, thật sự xuân đến trong tôi, và ngoài kia xuân đã về…!
                           Atlanta, Những ngày cuối đông2015.

                                                TUỆ NHƯ
READ MORE - Ý NIỆM VỀ MÙA XUÂN DI LẶC - Tuệ Như