Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, October 30, 2015

CHÙM THƠ HỨA MINH TÁNH





        Tác giả Hứa Minh Tánh




RU GIẤC MIÊN TRƯỜNG

Người đi - Ừ người đi rồi
Sông trăng cũng lẻ bên đời như ta
Người đi ngàn dặm chia xa
Ta qua phố chợ ngắm hoa nhớ người
Sẻ tay nhặt cánh hoa rơi
Mà thương như nụ hoa đời môi em
Nắng hanh từng vạt êm đềm
Rộn ràng góc phố , tiếng chim hót chào
Gió đưa cỏ dại lao xao
Vắng em phố cũng hanh hao dáng buồn
Con chim hót gọi bạn đường
Còn ta ru giấc miên trường nhớ nhau
Ừ thôi ! hẹn lại kiếp sau
Cho em tất cả 
Ngọt ngào tình anh.


HƯƠNG TÓC CHIỀU

Sáng nay lặng lẽ ra vườn
Đi tìm một thoáng mùi hương tóc chiều
Người về gió nhẹ hiu hiu
Vai nghiêng tóc xoả mĩ miều dáng tiên
Hoàng hôn vạt nắng che nghiêng
Người dưng trở bước chỉ riêng ta buồn
Nhẹ chân dạo khắp sân vườn
Thoảng trong gió sớm , mùi hương tóc chiều.


TỈNH LẶNG SAY

Từng chiều bên gốc thông già
Phấn thông vàng quyện - gió là đà bay
Một mình giữa tỉnh lặng say
Miên man nỗi nhớ , lắt lay nỗi buồn
Cao nguyên chiều lạnh mù sương
Ru lòng ta giữa đời thường bơ vơ .

ĐÀNH NHƯ

Biết em đắp dở chăn hồng
Ta về uống cạn rượu nồng mình ta
Ngồi buồn thương lá thương hoa
Thương con bướm trắng bay qua bay về
Tình mình không hẹn - không thề
Đành như bướm trắng lượn về lượn qua.


CHIA

Mỗi ngày không thấy em cười
Không nghe em nói , đất trời buồn tênh
Trời mông mênh - đất mông mênh
Ước chi giờ có em bên cạnh mình
Ai gieo chi một chữ tình
Để ta giờ chỉ một mình riêng đau
Thương làm sao - giận làm sao
Ông xanh ơi ! Nỡ lòng nào rẻ chia.

                        Hứa Minh Tánh

READ MORE - CHÙM THƠ HỨA MINH TÁNH

MƠ XƯA - Thơ Cao Hoàng Trầm


     Tác giả Cao Hoàng Trầm

MƠ XƯA
Cà phê tí tách trong ly
Mùi hương nồng ấm nhớ gì đã qua
Đôi môi thơm nụ hoa cà
Tình đầu cháy bổng hóa là hương yêu !
Ngoài hiên bóng ngã liêu xiêu
Anh mang nỗi nhớ dặt dìu trong mơ
Giọt buồn lắng đọng trang thơ
Quyện tròn ký ức bên bờ nhân gian.
Anh đi từ độ thu vàng
Em ngồi đếm lá mùa sang lặng thầm
Giở trang tình cũ xa xăm 
Giất mơ em đẹp bao năm mãi còn !!...
               Cảm xúc (20/ tháng/10)
                  Cao Hoàng Trầm



HỌA:


CÀ PHÊ GIỌT NHỚ

Cà phê từng giọt đắng ly
Thời gian tâm tưởng những gì đi qua
Môi em còn đọng hương cà ?
Mắt em còn có mặn mà dấu yêu ?
Bao chiều hạt nắng liêu xiêu
Anh mê mãi ngóng bao điều ước mơ
Tình sầu gởi mộng vào thơ
Ấp yêu ký ức bên bờ... thế gian
Bao thu đếm lá thu vàng
Đếm cà phê giọt thu sang âm thầm
Thời gian dù có xa xăm
Tình nồng ấp ủ bao năm vẫn còn
                     Lê Văn Thanh

READ MORE - MƠ XƯA - Thơ Cao Hoàng Trầm

BỎ TÌNH - Thơ Đặng Xuân Xuyến





BỎ TÌNH
Tặng Quyên yêu


Anh nhé, em đành bỏ cuộc yêu
Vì em sợ lắm những buổi chiều
Gió lạnh mưa dầm run ngõ vắng
Lủi thủi em ngồi ngóng trăng thiu.

Anh ạ, mà thôi nói chi nhiều
Duyên mình nào biết sẽ về đâu
Loan phòng lẻ bóng em cứ đợi
Ong bướm dập dìu anh cứ vui.

Rồi sẽ có ngày anh bỏ đi
Khi em nhan sắc chẳng còn gì
Lạnh lùng anh đẩy em ra phố
Anh bảo tình yêu đã hết rồi.

Biết thế nên giờ em sẽ đi
Này đây chìa khóa trả tay người
Và này chiếc nhẫn đôi chỉ rưỡi
Và nữa đôi giày, cả khăn đôi.

Anh nhé, tình ta đã ngắt rồi
Em về hong lại tuổi đôi mươi
Ướp vào trong đó đôi dòng chữ
Hận kẻ sang sông nát một đời.

Viết lại, đêm 24 tháng 07 năm 2014
        ĐẶNG XUÂN XUYẾN


READ MORE - BỎ TÌNH - Thơ Đặng Xuân Xuyến

DẤU CHÂN QUA CẦU HIỀN LƯƠNG - Thơ Nguyễn An Bình




DẤU CHÂN QUA CẦU HIỀN LƯƠNG


Đọc bài thơ “ Đưa dâu qua cầu Bến Hải”*
Lòng thấy vui  sao thoáng chút bùi ngùi
Dòng sông của một thời đất nước chia đôi
Cầu Hiền Lương thành chứng nhân thương nhớ.

Trai Vĩnh Linh cưới gái làng Cùa Cam Lộ*
Chuyện không ngờ chỉ tưởng ở trong mơ
Những cuộc đấu loa, sơn nhịp, chọi cờ
Sông vẫn mát  sao đắng lòng đến thế.

Tôi lặng đi  khi bàn chân mình bước nhẹ
Lên những tấm ván cầu một thời tấm còn tấm mất
Tìm vạch sơn trắng của những năm  chia cắt
Đánh dấu 450 miếng bên nầy, 444 miếng phia bên kia.**

Vin những nhịp cầu từng thấm máu phân chia
Mong tìm thấy từng dấu bom cày đạn xới
Trong gió nghe như có tiếng gọi đò ai đó
Đò ơi xin chèo nhẹ…dưới sông còn có bạn tôi nằm.***

Tiếng gọi đò nghe thao thức trở trăn
Trong đợt sóng ầm ào  của miền đất dữ
Để nhớ người bên đây cầu ngóng sang bờ Bắc
Kẻ bên kia cầu lại ngó đợi bờ Nam.

Nỗi đau thương từng se thắt đến oặn lòng
Dòng sông bạc cũng đành chia hai màu thương nhớ****
Một dòng sông nước xuôi  về biển cả
Sao lại gọi bằng  hai cái tên Cửa Việt, Cửa Tùng?

Nghe ai hát “Câu hò bên cầu Hiền Lương*****
Làm thao thức niềm riêng người lính gác đèn biển
Tình có khác gì nhau dù không cùng màu cờ chiến tuyến
Mưa bên nầy cũng làm ướt áo kẻ bên sông.
Đừng quên nhau cùng uống nước chung dòng
Để ngấm nỗi đau của một thời máu lửa
Hôn nấm đất bên bờ sông lịch sử
Vết thương nào thành sẹo chẳng liền da?

                                  Nguyễn An Bình
                                     17/10/2015

...............................

*Bài thơ “Rước dâu qua cầu Bến Hải” của nhà thơ Cảnh Trà viết sau ngày thống nhất đất nước 30/4/75 không lâu.
**Từ ý “Giữa 450 tấm phía bên nầy.Và trong 444 tấm phía bên kia” trong bài thơ Những tấm ván trên cầu Hiền Lương của nhà thơ Ngô Liêm Khoan.
***ý thơ “Lời người bên sông” của nhà báo Phan Bá Đương
**** Lấy từ ý lời hát “Sao ta lìa cách bởi dòng sông bạc hai màu” trong bài hát “Chuyến đò vĩ tuyến” của nhạc sĩ Lam Phương.
***** Tên một bài hát của nhạc sĩ Hoàng Hiệp phổ từ thơ của Đằng Giao

READ MORE - DẤU CHÂN QUA CẦU HIỀN LƯƠNG - Thơ Nguyễn An Bình

Thursday, October 29, 2015

ĐÊM ĐÔNG - MỘT BÀI THƠ CẢM ĐỘNG - Lê Bá Duy đọc thơ Trương Thị Hằng Nga



Trương Thị Hằng Nga


Đêm Đông - Một bài thơ cảm động
Lê Bá Duy đọc thơ Trương Thị Hằng Nga

Đêm đông
Lạnh
Cầm cập run
Ngoài kia gió bấc,
mưa phùn rơi rơi...
Lần tìm hơi ấm
người ơi!
Lòng nghe mặn chát,
tả tơi lệ nhòa.
Tuột rồi.
Choàng mớ chăn hoa
Ủ cùng
đắp đối
cho qua tháng ngày
Xa rồi.
Đâu hỡi vòng tay?
Xa rồi.

Đâu nữa nồng say
rượu tình!
Bây giờ
cô lẻ một mình
Cầm lòng sao đặng
khi bình minh lên?

Trong bốn mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông, mùa nào cũng là đề tài cho thi sĩ giãi bày tâm trạng. Nhiều thi sĩ viết về mùa Xuân với nhiều cung bậc tình cảm; nhiều nhà thơ viết về mùa hạ với nỗi nhớ mong cháy lòng và cũng nhiều tác giả viết về mùa Đông với khát vọng yêu thương ấm áp chân thành. Tôi đã đọc không ít thơ viết trong mùa Đông, nhưng khi đọc đến bài "Đêm đông" của tác giả trẻ Trương Thị Hằng Nga, tôi thật cảm động, và những cảm xúc ấy chợt dâng trào lên mà khó có ngôn từ nào diễn tả cho hết được!

Đêm đông
Lạnh
Cầm cập run
Ngoài kia gió bấc,
mưa phùn rơi rơi...

Hai câu thơ mở đầu với thể lục bát tách ra 5 dòng gợi trường liên tưởng thời tiết se lạnh của thiên nhiên thường gặp vào mùa đông giá buốt! Chủ thể tiếp  nhận cái lạnh thiên nhiên thấm vào da thịt, cầm cập, run rẩy đối lập với tự nhiên bên ngoài "gió bấc" thổi và "mưa phùn rơi rơi". Cái hình ảnh này chúng ta bắt gặp trong đời thường của biết bao người, nhưng đi vào trong thơ Hằng Nga tự nhiên như dòng chảy nhẹ nhàng mang cái buốt giá đêm đông. Trong cái lạnh của thiên nhiên, lẽ thường con người ta tự tìm đến cái ấm để chống chọi với cái rét khắc nghiệt của  thời tiết. Do vậy câu thư 3 và 4 ra đời như một lẽ tự nhiên vốn có: "Lần tìm hơi ấm người ơi! Lòng nghe mặn chát, tả tơi lệ nhòa..." Tại sao "mặn chát"? Tại sao "tả tơi lệ nhòa"? Phải chăng cảnh cô đơn đến xót xa của người phụ nữ khát khao hơi ấm không tìm được trong cái lạnh. Ngay cả trong cái chăn ấm người tìm ấp ủ "cho qua tháng ngày" cũng "tuột" ra ngoài. Nhường cho những hoài niệm, những dòng tâm trạng tuôn trào như dòng sông chảy về biển cả tình yêu ngọt- đắng:

Xa rồi. Đâu hỡi vòng tay?
Xa rồi. Đâu nữa nồng say - rượu tình!

Tình cảm con người thật kỳ lạ! Những người đang sống bên nhau thì có thể chưa nhận ra hạnh phúc cạnh mình nên cứ mải kiếm tìm nơi chân trời góc bể, những người xa nhau mới cảm thấy hết nỗi cách xa thương nhớ, để tình thương yêu dâng lên với khát khao ấm áp! Thèm cụng nhau chén "rượu tình" chuếnh choáng men say trong vòng tay say đắm, trao nhau yêu thương nghìn năm vốn có. "Xa rồi. Đâu rồi hỡi vòng tay?" Hai câu trong một câu lục, nói lên hai điều: Trước hết là khẳng định "Xa rồi"- Nghĩa là tình yêu quá khứ đã không còn nữa hoặc có thể "chia xa" - Có lẽ trắc trở trong tình duyên, một sự trắc trở không ít của các cặp vợ chồng trong cuộc sống... Nhưng có thể khẳng định rằng nhân vật trữ tình trong bài thơ thật sự cô độc. Ý thứ hai trong câu này là một câu hỏi tu từ! "Vòng tay"  "không còn" không phải hỏi mà khẳng định!  Điệp ngữ "xa rồi" vừa nhấn mạnh vừa khẳng định kết quả cuộc chia tay, không phải tiếc nuối mà là xót xa, quặn thắt!

Ý thơ trải dài, lời thơ cô đọng, tình thơ mênh mang pha chút xót xa chua xót! Hai câu kết khiến người đọc không thể  không "cầm lòng" cuốn hút  theo tâm trạng tưởng chừng lơ lửng của người thơ:

Bây giờ cô lẻ một mình
Cầm lòng sao đặng khi bình minh lên?

Lại kết thúc bằng câu hỏi tu từ nhưng lần này khác với tâm trạng trước. Chính câu hỏi kết bài này giúp bài thơ nâng tầm tư tưởng, hướng niềm cô đơn khát khao cháy bỏng trở lên tích cực hơn, ấm áp hơn. "Khi bình minh lên" chính là lúc mặt trời xua đi giá lạnh, mang lại sự ấm áp cho vạn vật, có cả con người. Và hy vọng ánh mặt trời cũng mang lại ấm áp cho tình yêu!

Bài thơ nhẹ nhàng, sâu lắng, đằm thắm nhưng để lại trong lòng người đọc có nỗi buồn xa xót, có tin yêu về tương lai, có hạnh phúc đợi chờ, có bình minh ấm áp của cuộc sống! Với tôi, đây là một bài thơ hay đáng trân trọng! 

Lê Bá Duy
ĐT: 0169.6506939,
Email: lebaduyph@gmail.com.

Trương Thị Hằng Nga (Moonqt)
sinh ngày 8/4/1974
Quê quán: Gio Việt - Gio Linh - Quảng Trị.
Nghề nghiệp: Giáo viên tiếng Anh
Hiện công tác tại:
Trường tiểu học Hải Dương - Hải Lăng – Quảng Trị
Điện thoại: 01668830858
Email: agn.moon@yahoo.com.vn


READ MORE - ĐÊM ĐÔNG - MỘT BÀI THƠ CẢM ĐỘNG - Lê Bá Duy đọc thơ Trương Thị Hằng Nga

Wednesday, October 28, 2015

Thơ: Trúc Thanh Tâm - NỖI ĐAU ĐÂU DỄ PHÔI PHA - THƯƠNG NHỚ NGƯỜI DƯNG




Thơ:  Trúc Thanh Tâm

NỖI ĐAU ĐÂU DỄ PHÔI PHA

Người có thể không buồn và không khóc
Nhưng nỗi đau thì đâu dễ phôi pha
Thơ chưa chắc vá hồn ta lành được
Khi tim mình còn những chuỗi phong ba

Người quên chưa hay người đang cố nhớ
Mà lệ còn xen kẻ với mưa rơi
Ta thú thật, đoạn tình đi chưa hết
Đừng nói chi hẹn đến cuối chân trời

Khi chớm yêu, viết hoài thơm trang giấy
Khi yêu rồi, tình chật cả trái tim
Và ai đó, vô tình hay cố ý
Thả bùa yêu rơi theo ánh trăng chìm

Người thổn thức, trái tim còn rướm máu
Vá lành không thì chỉ có ai kia
Bởi cho, nhận cả hai đều nghịch lý
Khi đường yêu mất dấu ngã quẹo về!

TTT


THƯƠNG NHỚ NGƯỜI DƯNG

Quen nhau gọi theo tuổi tác
Chú, cháu nhưng mà người dưng
Thế gian còn nhiều ngang trái
Lửa yêu ngầm cháy không chừng !

Cháu ngồi mắt buồn rười rượi
Chú nhìn vạt nắng chiều rơi
Con chim vô tình lảnh lót
Không gian nín lặng tuyệt vời !

Trên con đường dài gió nhẹ
Hai người chẳng nói điều chi
Có chiếc lá vàng rơi xuống
Trái tim như muốn nói gì !

Có lẽ tình yêu là thế
Luôn là bí ẩn vây quanh
Có lẽ yêu nhau cũng thế
Luôn ghen, cất giấu, để dành !

Cám ơn tình yêu không tuổi
Ngại ngùng cứ gọi bằng tên
Cám ơn nỗi đau yêu dấu
Xa rồi cứ gọi bằng quên !

TRÚC THANH TÂM

( Châu Đốc )
READ MORE - Thơ: Trúc Thanh Tâm - NỖI ĐAU ĐÂU DỄ PHÔI PHA - THƯƠNG NHỚ NGƯỜI DƯNG

VÍ DẦU - thơ Vũ Trọng Tâm




VÍ DẦU
         
Ví dầu yêu để được yêu
Ta theo năm tháng dắt dìu nhau đi

Ví dầu trời có nhiều mây
Ta mang chút nắng cho cây đâm chồi

Ví dầu yêu để bờ môi...
...nếm hương vị ngọt ngất ngây với tình

Cho trầu quấn quýt cau xanh
Nhớ thương ngần ấy để dành cho nhau

Ví dầu trời đổ mưa mau
Cho đôi môi nhạt,má đào xanh xao

Thôi thì mình sát vào nhau
Một vòng tay ấm ta trao ân tình.

Vũ Trọng Tâm

(Gò Công )
READ MORE - VÍ DẦU - thơ Vũ Trọng Tâm

Thơ: Trương Thị Thanh Tâm - CHUYỆN NGÀY XƯA - THUYỀN và BẾN

Ảnh:  Mai Lĩnh



Thơ: Trương Thị Thanh Tâm

CHUYỆN NGÀY XƯA           

Người đã ngủ sao ta còn thao thức
Chuyện ngày xưa giờ thấy nhớ làm sao
Cuộc đời trôi như là giấc chiêm bao
Còn nữa đâu chuyện mười lăm mười bảy

Cho ta xin giấc ngủ bù hoang dại
Không nghe tiếng mưa dạo khúc ru buồn
Con nhái bầu gọi bạn giữa đêm sương
Trăng mười sáu còn thương qua ánh mắt

Cho ta xin chút hoàng hôn sắp tắt
Cây phượng già trơ lại mấy cành hoa
Ai chờ ai lủi thủi trước sân nhà
Một ít hương cau len vào đêm nguyệt tận

Xin quên mau những tháng ngày lận đận
Một con thuyền thầm lặng mới buông neo
Đêm bình yên vằng vặc ánh trăng treo
Quê biển ơi lời ru chiều lộng gió

Xin cho ta quay về miền ký ức
Thương một người,nên biết nhớ..biết quên.
             
T4



THUYỀN và BẾN

Anh con thuyền lơ đảng
Theo dòng nước êm trôi
Sông vẫn chảy về xuôi
Thuyền qua con sông ngược

Em mãi là bến nước
Âm thầm mặc sóng xô
Lá vàng trôi nhấp nhô
Nụ tầm xuân nở sớm

Thuyền tình vừa ghé bến
Tuổi trăng tròn mười lăm
Thơ mực tím âm thầm
Đong đầy thêm nỗi nhớ

Em tháng ngày trăn trở
Anh chim trời mù khơi
Nhìn vạt nắng chiều rơi
Bao lần me thay lá

Thuyền anh neo bến lạ
Hạnh phúc chợt xa xôi
Em hoang phế nửa đời
Tình thơ vừa khép lại !

Trương Thị Thanh Tâm
(Mỹ Tho)
<tinhnho1053@yahoo.com.vn>


READ MORE - Thơ: Trương Thị Thanh Tâm - CHUYỆN NGÀY XƯA - THUYỀN và BẾN

SÀI GÒN VÀ NỖI NHỚ - thơ Hoài Huyền Thanh

Tác giả Hoài Huyền Thanh



SÀI GÒN VÀ NỖI NHỚ

Trời Sài Gòn thu se sắc nắng
Thương bóng ai thơ thẩn giữa vòm cây
Anh tìm em bóng nhỏ vai gầy
Giữa Sài Gòn lộng gió
Sao quên được những ngày bão tố
Dõi mắt tìm nhau giữa đô hội Sài Gòn
Hàng me non Lê Quý Đôn đổ bóng
Công viên Tao Đàn lóng ngóng thương sao
Saigòn của Anh
Sài Gòn của Em
Qua ký ức ngày nào
Chợt vỡ òa cơn mưa chiều ngăn lối
Nhớ sao những dòng thân thương viết vội
Bao nhiêu năm còn đó gốc sao già
Chiều Gia Long rợp áo trắng sơn ca
Sài Gòn ai qua mà không nhớ!
Ta tìm nhau giữa dòng đời hối hả
Cánh hoa dầu theo cơn lốc xoay xoay
Sài Gòn trong anh
Sài Gòn trong em
Đong nỗi nhớ vơi đầy

Quên sao được
Saigòn mộng mơ
Một thời ta mới lớn. 
         
       HOÀI HUYỀN THANH
                 THU 2015

READ MORE - SÀI GÒN VÀ NỖI NHỚ - thơ Hoài Huyền Thanh

BƯỚC CHIỀU - Nhạc Nguyễn Tâm Hàn- Ngọc Quy - Video: Khánh Trân

READ MORE - BƯỚC CHIỀU - Nhạc Nguyễn Tâm Hàn- Ngọc Quy - Video: Khánh Trân

QUÊ NỘI - Thơ Bích Vân




THÔNG ĐIỆP TỪ BỨC CHẠM KHẮC LÀNG HẠ HIỆP - PHÚC THỌ - HÀ NỘI



QUÊ NỘI

Khi bố chết, tôi vẫn chưa đủ lớn
Còn mù mờ... quê nội xa xăm
Chợt có lần, người cháu bố đến thăm
Tôi mới biết nhiều về quê nội

Khi tôi lớn có dịp về Hà Nội
Làng Hạ Hiệp nơi Bố được sinh ra
Được ngủ trong căn nhà của ông bà
Gần thế kỷ, đã dày công tạo dựng

Nhà ngói ba gian rất là cũ kỹ
Chạm trổ cầu kỳ long phụng cỡi
                                              mây
Trên án lư , hương khói nghi ngút
                                                bay
Trứơc di ảnh bố là ông bà trên đó

Tôi được nghe cuộc đời đầy sóng
                                                gió
Bố một đời phải vất vả vai mang
Ngừơi chị họ dẫn tôi ra tận cổng làng
Xem phiên chợ quê nghèo mình
                                      ngày ấy

Chân tôi bước trên bờ đê ruộng cấy
Hạt gạo làng từng nuôi bố lớn lên
Tuổi thơ xanh bố đã gắn liền
Dòng sông nhỏ với con đê thẳng
                                           tắp

Rưng rưng chợt thấy lòng hạnh phúc
Muốn trở về ký ức của bố tôi
Bỗng dưng tôi cảm thấy nghẹn
                                     lời
miệng lí nhí , ôi! con thương bố!

 (Kỉ niệm chuyến về thăm quê nội làng Hạ hiệp )

                           BÍCH VÂN
                           (Sài Gòn)
                         0972122931

READ MORE - QUÊ NỘI - Thơ Bích Vân

AI MUA - Thơ Đặng Xuân Xuyến





AI MUA
(Tặng L.Q.V)

Ai mua tôi bán tôi nào
Một đồng ba cắc năm hào chín xu
Người đời nhệch miệng bảo ngu
Chỉ em tẩn ngẩn mười xu đáng tiền.

Em mua lấy chút hão huyền
Chút cay đắng với muộn phiền, để yêu
Chỉ mong dẫu nhạt nắng chiều
Có chơi vơi cũng đừng nhiều lả lơi.

Vụng về cái tuổi đôi mươi
Chẳng mơ “bói phượng”, em tôi cưới chồng
Gạt câu cái nợ đèo bòng
Hớn ha hớn hở theo chồng sang sông...

Thế rồi lạnh nhạt mùa đông
Thế rồi ngán kiếp chung chồng lạ quê
Thế rồi mưa gió dầm dề
Thế rồi rưng rức, ủ ê nao lòng
Thế rồi tháo cũi sổ lồng
Thế rồi thoát nợ có chồng như không.

“Ba đồng một mớ đàn ông”
Ai mua tôi bán đôi ông làm chồng...


Hà Nội, ngày 31 tháng 08 năm 2013

             ĐẶNG XUÂN XUYẾN

READ MORE - AI MUA - Thơ Đặng Xuân Xuyến

MỘT THOÁNG MƠ QUA - thơ Phạm Phan Hòa


Tác giả Phạm Phan Hòa


MỘT THOÁNG MƠ QUA

                               Phạm Phan Hòa

Đi quanh hoài con phố
Tình đan dày nhung nhớ
Em đâu rồi em hỡi
Một ngày sầu giăng tơ
Lang thang chiều chưa hết
Chân in ngàn dấu vết
Theo sau.. về dĩ vãng
Ta hỏi tình còn không
Tay vuốt bờ tóc xanh
Ngày đã già đâu anh
Về nghe lòng biển hát
Chìm giấc mơ chưa thành
Trăm năm ngàn nỗi nhớ
Tình yêu chuyền hơi thở
Con sông đời cách trở
Hồn em thuyền anh qua.

PPH. 19.9



VỀ VỚI BIỂN ÊM
         Gửi NTBTM.

   Em lại về trước biển mênh mông ngồi lặng nghe muôn dòng sông hát về nguồn với trăm thương nghìn nhớ! Và biển vẫn cứ mãi hòa tình vào lòng đại dương tiếp lời ru ngàn trùng.

   Gió lùa quanh đôi vòng tay hẹp.. biển một ngày thẳm xanh, em thả những muộn phiền rong chơi trên bờ cát rồi cùng cỏ hoa nhắc lời bình yên. Cỏ lặng thầm hôn lên bàn chân một thời xa vắng- áo xưa bay lên vi vút lời thông tủi mừng- nắng xưa lung linh tan trên sóng vàng từng đợt, bầu trời bao la vắt trong em chép vội dòng thời gian trong suốt gam màu- hòa sắc tương đồng môi em đỏ thơm má hồng mọng chín chảy dài theo suốt dòng tóc mượt mà xanh.

   Đường chân trời vắt ngang thẳng tắp như cách ngăn vạch định ngàn đời.. em lại vói tay qua ngày biển êm dắt tuổi xưa trở về- anh cúi xuống cài khuy hài cho em bước, đường rộn vui gót hồng có đàn bướm vàng lượn quanh ngày tháng cũ có tuổi nào nhặt giấu đi từng cánh phượng rơi để rồi nỗi buồn mùa Hạ cứ theo mãi râm ran nhói buốt một thời! Tiếng chim hót vang trên đường học trò hay những khúc tình ca anh xót xa- suối nguồn thay lời thơ anh thầm thỉ ru em say giữa đời.

   Mở lòng trước biển..  ngàn khơi lại về, màu chiều ái êm loang trên mặt nước bình yên bao la và phẳng lặng.

Phạm Phan Hòa

QN- 19/9/2015.
READ MORE - MỘT THOÁNG MƠ QUA - thơ Phạm Phan Hòa

Tuesday, October 27, 2015

BẢN TÌNH CA HAI CON SUỐI NHỎ - thơ Phạm Đức Nhì




       Gởi đến các bạn một bài thơ tình. Chữ Love (tình yêu, tình thương) ở đây xin được hiểu với nghĩa rộng nhất của nó.
       Xin tặng bài thơ, trước hết, cho những người phụ nữ đã cùng tôi hát chung một bản tình ca lúc còn son trẻ, và cả người vẫn đang còn hát với tôi khi tuổi đã về chiều.
       Bài thơ cũng xin được tặng cho những người bạn mà trái tim đã hóa thân thành con suối nhỏ để cùng với con suối của lòng tôi hợp lại thành Dòng Sông Yêu Thương.

           
BẢN TÌNH CA HAI CON SUỐI NHỎ

Lắm lúc muốn làm thơ
về mối tình hai đứa
(mối tình nào chẳng nên thơ em nhỉ?)
nhưng sao anh vẫn cứ ngại ngùng

Có một khúc sông
nơi gặp nhau của hai con suối nhỏ
có người nghe được
trong làn nước
tưởng như im lìm đó
tiếng đôi ta to nhỏ tự tình

Em ơi! Làn nước trong xanh
từ hai con suối chúng mình đổ lại
sẽ trăm năm chảy mãi
góp cho đời
muôn khúc nhạc du dương
ôi tuyệt vời
những tiếng nhạc yêu thương

Phạm Đức Nhì
nhidpham@gmail.com


READ MORE - BẢN TÌNH CA HAI CON SUỐI NHỎ - thơ Phạm Đức Nhì

Ế DUYÊN - Thơ Đặng Xuân Xuyến




Ế DUYÊN

Anh bảo
Sao mãi mày chưa cưới vợ
Chị cười chắc đợi bén duyên
Anh nhìn, đẹp trai như nó
Thiếu gì đứa ngẩn đứa ngơ.

Lời khen còn lăn trong ngõ
Đã nghe câu mắng thằng khờ
Suốt ngày trăng sao mây gió
Duyên đâu đến kẻ ngù ngờ...

Thế rồi, xuân qua mấy bận
Thế rồi, đông khép mấy lần
Em tôi vẫn ngồi thờ thẫn
Đếm mây mặt cứ bần thần.

Hà Nội, ngày 10 tháng 01 năm 2013
ĐẶNG XUÂN XUYẾN


READ MORE - Ế DUYÊN - Thơ Đặng Xuân Xuyến