Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Thursday, April 30, 2015

BƯỚC CHÂN TRƯỜNG SƠN - Thái Lê Phương


Nữ BS. Thái Lê Phương


BƯỚC CHÂN TRƯỜNG SƠN
                         
Hồi ức của nữ BS. Thái Lê Phương
                                                  
Ngày tiễn tôi và các bạn lên đường vào chiến trường miền Nam (lúc đó gọi là đi B), một số bạn đã nói: “Lê Phương ơi, dừng lưng đèo để thở, chứ không phải để nghe suối hát đâu nhé!”. Bởi ngày đó, chúng tôi còn trẻ mới tốt nghiệp Đại học Y khoa ra trường nên lòng ai cũng đầy nhiệt huyết, ai cũng muốn được vào Nam, được cống hiến phần sức lực nhỏ bé của mình cho sự nghiệp giải phóng quê hương, đất nước. Vào chiến trường Trị -Thiên khi đó, nhóm chúng tôi gồm BS Hoàng Hữu Hai, nữ BS Lê Thanh Thái, BS Nguyễn Thị Lợi, Tôi-BS.Thái Lê Phương và em Hồ Thị Kính-Y sĩ người dân tộc Pa- cô.

Chúng tôi ra đi với đầy lòng nhiệt tình sôi nổi, háo hức và pha chút lãng mạn. Và rồi con đường phía trước với bao chông gai thử thách... Rời trường huấn luyện 105 ở Hòa Bình (Ngày ấy chúng tôi nói vui là trường Biệt kích Việt Cộng), đoàn đi B chúng tôi thẳng tiến về Nam. Tăng- bo qua cầu Hàm Rồng dưới làn bom đạn, vượt Quảng Bình đất lửa; qua phà Long Đại hiểm nguy, rồi từ đây bắt đầu con đường Trường Sơn. Ngày hành quân, đến tối, chúng tôi được nghỉ ở một trạm giao liên giữa rừng. Ở đó chúng tôi chặt cây, đóng cọc, dựng tăng, mắc võng, tranh thủ lo tắm giặt, nấu ăn, rồi chuẩn bị cơm nắm và cả bi đông nước cho ngày mai lại lên đường.

Cứ vượt qua một ngày, cái ba lô trên vai càng trĩu nặng, tôi lại phải xem cái gì là không tối cần thiết để bỏ bớt ra. Các trang bìa dày của sách chuyên môn cũng xé bỏ bớt, thậm chí còn cắt bỏ đi những chiếc cúc áo, chỉ còn buộc chỉ cho nhẹ. Cứ vậy chúng tôi vượt qua đỉnh Ta -Băng, Xiê -Băng -Hiêng, sông Sê Bôn, đèo 1001, Cổng Trời.v.v… Có lúc tôi thấy mình đang đi trên mây, gió thổi ràn rạt, bạt cả chiếc mũ tai bèo… tôi lại nhớ đến hai câu thơ: “Chân đạp mây may, tóc vờn gió núi” của nhà thơ Lưu Trọng Lư. Dãy núi Trường Sơn hùng vĩ, những bước chân nhỏ bé của chúng tôi đã gặp bao gian nan nhưng vẫn luôn sẵn sàng tiến bước. Chúng tôi đi dưới những tán rừng già. Cùng với chúng tôi đi trên con đường đó, là bộ đội, thanh niên xung phong, cán bộ, giáo viên và nhiều nhiều người trên con đường vào chiến trường…

Là con đường bí mật như vậy, nhưng máy bay OV-10 của địch thì cứ bay rì rầm trên các tán cây rừng để thám thính, nếu phát hiện ra chỗ nào có dấu hiệu nghi ngờ là chúng liền oanh tạc và trút bom xuống ngay. Không khí rừng núi trong thời chiến tranh là vô cùng căng thẳng. Cứ ngày hành quân, đêm đến yên tĩnh, thỉnh thoảng tôi lại viết thư về nhà cho ba má tôi và những người thân. Trên thư đều có đánh số thứ tự để ở nhà biết mà đoán là con mình đã đến đâu, vẫn an toàn. Những bức thư của chúng tôi được theo các giao liên mà đưa ra Bắc. Cũng có trường hợp khi ở nhà nhận được thư thì người thân đã hy sinh trước đó rồi. Trên đường đi ngoài chuyện phải lo tránh bom đạn kẻ thù, còn phải lo chống loài sên vắt, muỗi rừng,… thì còn một thứ cũng vô cùng đáng sợ, đó là bệnh sốt rét.

Có một hôm, chúng tôi đang đi, thì gặp một cơn mưa rừng ào ào đổ xuống, tôi lên cơn sốt rét. Nhiệt độ 39 độ rồi trên 39 độ, nhưng vẫn phải gắng đi không thể dừng lại. Đến khi trước mặt xuất hiện con thác A-Cho cuồn cuộn chảy. Thật khó lòng vượt qua!. Thế rồi giao liên và đồng đội đã đưa tôi vượt qua suối, lại tiếp tục đi… người tôi hầm hập sốt … Đến lúc chóng mặt, chân không còn vững nữa, tôi trượt chân lăn xuống vực. Một vực quá sâu giữa rừng già. Lúc đó, giao liên bất lực, nghĩ rằng thế là hết, chắc sẽ nói lời vĩnh biệt tôi. Nhưng thật là may cho tôi, cái quai ba lô của tôi đã mắc vào gốc cây cụt và tôi được giữ lại ở đoạn dốc mà không lăn thẳng xuống vực sâu. Lúc đó tôi nghĩ rằng mình được quý nhân phù trợ. Đồng đội và các anh giao liên đã xuống kéo đưa tôi lên. Bác sĩ Lợi đã kịp thời lấy kéo cắt một ít tóc tại chỗ da đầu bị rách và băng bó vết thương.

Chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước. Có những lúc vượt qua những chặng đường trọng điểm bị địch đánh phá ác liệt, ở đó những cánh rừng đã bị hủy diệt, trơ trụi cành cây tán lá. Những đoạn đường như thế, tôi cùng mọi người phải chạy vượt qua nhanh, trong lúc hai chân đã tê dại. Đến một đoạn đường an toàn hơn, được nghỉ lấy sức, tôi và BS Lợi ngồi dưới một bụi cây chưa đủ che kín người, Lợi nói với tôi: “Nếu tau mà chết, đến ngày giải phóng mi nhớ về thăm mẹ và kể với mẹ về đoạn đường mà hai đứa đã đi”. Tôi “ừ”. Nhưng nghĩ lại rằng, trong những ngày chiến tranh gian khổ này thì biết ai còn, ai mất, mà vào thời khắc cả nước lên đường, cả nước cùng đánh giặc thì mạng người mất còn cũng là chuyện thường tình. Và rồi chúng tôi lại vui vẻ lên đường, vừa đi, vừa hát… Ngày đó chúng tôi thường hát những bài ca về Trường Sơn, bài “Việt Nam trên đường chúng ta đi”, bài “Hành quân xa”, những bài ca quen thuộc, hùng tráng ấy đã thúc dục chúng tôi vững bước lên đường. BS.Lợi có giọng hát hay và chúng tôi thích nhất nhưng câu như: “Đời chúng ta đâu có giặc là ta cứ đi…”. Nghe nó thúc dục, đầy khí thế để đi về phía trước, như chúng tôi đang đi để góp những bước chân nhỏ bé của mình vào đoàn người trùng trùng, điệp điệp… trên dãy Trường Sơn cho đến ngày toàn toàn thắng.

40 năm đã trôi qua, những ngày gian khổ hào hùng của đất nước một thời chưa xa đã làm nên Đại thắng mùa xuân 1975 vĩ đại, đã đem lại một đất nước hòa bình thống nhất hôm nay. Tôi và một số bạn bè của tôi giờ đây được sống với gia đình, con cháu trong không khí hòa bình, hạnh phúc, nhưng còn một số bạn bè tôi như Võ Thị Hương, Huỳnh Yến, Hoàng Mai v.v… và bao nhiêu người nữa đã không trở về... Họ mãi mãi nằm lại ở tuổi thanh xuân!...


Hằng năm, vào dịp này, trong tôi luôn trào dâng một tình cảm hạnh phúc, thương nhớ… Và đặc biệt là nhớ về những người đã cùng tôi đi qua năm tháng đó, những người còn sống và những người đã mất… Xin được xẻ chia và tưởng nhớ. Bởi những con đường Trường Sơn năm xưa đã in dấu những bước chân của chúng tôi lên đường chống giặc Mỹ  xâm lược.

                                                                    TLP
READ MORE - BƯỚC CHÂN TRƯỜNG SƠN - Thái Lê Phương

MƠ - chùm thơ Trương Đình Phượng

Tác giả Trương Đình Phượng











Trương Đình Phượng


(viết cho những giấc mơ)

một ngày chết gió
tôi ngồi nghĩ về em
về tôi
về những phận người chưa tìm ra cột mốc
và những giấc mơ không định vị
những lời hứa không gia tốc
của loài thú ăn đêm...
một ngày biển động
tôi ngồi mơ về những mùa sóng ngủ quên
về những kiếp phi lao chắn bão truyền đời
vô tư canh giấc ngủ cho người
để nhận về hai tiếng "vô ơn"
một ngày dòng sông cạn đáy
tôi ngồi mơ về những mùa quằn quại lũ nguồn
loài phù du thoát thai ra bể lớn
ngỡ mình hóa thành rồng...
một ngày bầy thú hoang bị giam cầm giữa chiếc lồng đại ngàn
tôi ngồi mơ về những cơn mưa trái vụ
hồi sinh những thung lũng điêu tàn...



NÓI VỚI MÌNH

Thôi
đành về "giỗ" giấc mơ còng gió
biển kia có cạn bao giờ
mà chờ viên tịch bão giông?
Khắc khoải gần nửa đời
chờ nỗi đau phân huỷ
chăm bón mầm hi vọng
đâu ngờ cằn cỗi tương lai?
Về thôi
trời có chật bao giờ
mà mơ chạm tới vầng trăng viên mãn?
tháng ngày thương vay khóc mướn vật vờ
sa mạc đời vẫn bặt tăm bóng hình ốc đảo !
Về thôi
mùa đông có hết lạnh bao giờ
mà mơ mái nghèo nụ cười mẹ già khởi nắng
đêm cô tịch có khi nào không quạnh vắng
mà mơ tâm tư
tìm thấy một chân trời?


VỀ

trở về thôi trở về thôi
nằm nghe sương gội mồ côi kiếp mình
chiều liêu hoang bóng điêu linh
buồn lem vũ trụ chân tình mù tăm!
chiếu chăn khóc mụn góc nằm
bụi hèn phủ kín dấu dằm chờ mong...


Trương Đình Phượng
Địa chỉ: Khối 3, thị trấn Cầu Giát, 
huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An
Điện thoại: 0984387485)
READ MORE - MƠ - chùm thơ Trương Đình Phượng

TÓC EM THƠM NẮNG SÀI GÒN - thơ Trúc Thanh Tâm






Trúc Thanh Tâm

TÓC EM THƠM NẮNG SÀI GÒN

Chiều của dạo nào xa lắm
Bên góc Vương cung thánh đường
Người ta bên nhau cầu nguyện
Chúng mình xưng tội lỡ thương

Em mở lòng trang lưu bút
Thư tình mực tím mồng tơi
Hương của một thời con gái
Tràn về ngập cả hồn tôi

Em kề vai tôi thỏ thẻ
Trên cành chim hót xa xa
Phượng hồng trên môi em đỏ
Một thời áo trắng Văn khoa

Chiều nay áo bay dưới phố
Khung trời xanh lá me non
Mùa xưa còn tôi đứng lại
Tóc em thơm nắng Sài Gòn .

                            TTT

                     ( Châu Đốc )
READ MORE - TÓC EM THƠM NẮNG SÀI GÒN - thơ Trúc Thanh Tâm

CHIẾC LÁ - thơ Hoài Huyền Thanh












Hoài Huyền Thanh

CHIẾC LÁ

Li ti những chồi xanh
Vươn mình thành chiếc lá
Biêng biếc ngoan đến lạ
Giữa mây trời mênh mang

Mặt trời trao ánh mắt
Nắng hồng tặng nụ cười
Gió đu đưa nốt nhạc
Đời! Đẹp sao lá ơi!

Lá xanh xanh thắm đẫm
Vi vu giữa hàng cây
Hạ về cao tiếng hát
Lá yêu thương tặng đời

Chợt vàng thu thuở ấy
Lá mơ chân trời xa
Tháng năm dài quạnh quẽ
Hắt hiu nhớ quê nhà

Cội nguồn nào xa khuất
Lá thu phai nghẹn ngào
Nhớ hương đời rất thật
Mơ hồ chạm nỗi đau

Mong ngày mai sẽ khác
Không còn chuyện bể dâu
Lá mơ miền cố thổ
Dấu xưa thôi ngậm ngùi!


                                 HHT
READ MORE - CHIẾC LÁ - thơ Hoài Huyền Thanh

TÌNH KHÚC HẠ - thơ Lý Đức Quỳnh






Lý Đức Quỳnh

TÌNH KHÚC HẠ

Hạ về mây gió lãng bồng
Em xa nơi ấy môi hồng còn thơm
Ngày đi trĩu nặng tủi hờn
Chân sầu đưa bước giẫm bờn bợt đau

Trùng dương gió sóng con tàu
Mang theo nửa mối tình đầu chia hai
Nào khi gót ngọc trang đài
Giờ đây lặn lội trần ai xứ người

Đường mây chia cắt phương trời
Cành yêu đang tuổi hót đời líu lo
Tung lòng cánh vỗ tự do
Hồn nhiên áo trắng học trò trinh nguyên

Ta về trọ chốn vô duyên
Đêm gầy chờ tiếng đỗ quyên não nùng
Hạ huyền trăng quạnh viễn trùng
Nghiêng trời lẻ khuyết sương đùng đục khuya

Nghe trong thinh lặng chuyển mùa
Nồng nàn héo rụng gió lùa qua khe
Từng ngày kết chuỗi lê thê
Lưu đày nỗi nhớ vào tê tỉ lòng

Ngàn xưa mây trắng phiêu không
Bây chừ mây trắng vẫn lồng bồng phiêu
Ta như ngọn gió cô liêu
Tiễn đưa chiếc lá rụng chiều hoang vu

Vời trông cánh nhạn mịt mù
Dư âm tiếng hát thiên thu gọi hồn
Tóc xanh bạc trắng bồn chồn
Tìm bờ dâu bể sóng cồn dạt trôi

Lưng chừng phượng đỏ giữa trời
Tuần hoàn máu ngược mãi bồi hồi đau
Non thề biển hẹn cùng nhau
Chỉ còn ve tụng kinh cầu xốn xang!

LĐQ


                              
READ MORE - TÌNH KHÚC HẠ - thơ Lý Đức Quỳnh

CHUYỆN CHÚNG MÌNH - Chùm thơ Phạm Phan Hòa

Tác giả Phạm Phạn Hòa


Phạm Phan Hòa  
                          Chùm thơ dành tặng NTBTM ngày xưa


CHUYỆN CHÚNG MÌNH          

Chuyện mình…  kiếp trước của nhau
Kiếp nầy mỗi đứa mỗi đầu sông thương!
Chuyện rằng một buổi yêu đương,
Nhả sầu giăng thủa - buồn vương quanh đời...



NGHE MƯA

Nghe mưa ngày lạnh ấm lòng
Giọt tan giọt vỡ... giọt nằm môi hoa
Mưa về gõ nhịp chân xa...
Tiếng mưa nhói buốt lụa là...tình ơi!!.



SẦU RỤNG

Trái sầu rơi giữa hồn hoang
Hóa thành cánh nhớ lang thang đêm ngàn.
Lời yêu chưa trỗi điệu đàn
Âm buồn rụng vỡ - vọng ngàn tiếng tơ.



MÃI HẸN

Bữa về xa lắc người ơi!
Chừng mô mới mớm nhau lời rằng yêu?
Ngày đi nắng ngủ lưng chiều,
Cây bàng bạc lá vẹo xiêu ngõ về



QUAY VỀ
           
Tôi tìm về nhìn em ngồi Trầm Mặc...
lặng lẽ trong màu áo nâu,
thì thầm lời trăm năm mờ phai
hòa cùng khói sương chiều bay lên
loãng tan
                         
Lần về bờ giác lánh mê                  
Xa rồi dòng cuộn tái tê, não nùng                       
Nhẹ nương sang cõi trùng phùng                 
Rủ bao phàm ngã chập chùng cỏ-hoa!...                       
Hồng ân-son chuổi ngày xa                
Dần buông cạm-dỗ lụa là sắc không

                    
                     Quảng Nam, tháng 4/2015

                                     PPH


READ MORE - CHUYỆN CHÚNG MÌNH - Chùm thơ Phạm Phan Hòa

RƯỢU TÌNH TA UỐNG CÙNG EM - thơ Trúc Thanh Tâm






Trúc Thanh Tâm


RƯỢU TÌNH TA UỐNG CÙNG EM

Vườn tình đâu cũng quen hơi
Đèn khêu ngọn nhớ một thời chưa quên
Tóc thề xưa tuổi thần tiên
Trên hàng mi khép đêm huyền diệu mây

Bên vùng mắt biếc ta say
Nét tình lồng lộng áo bay phía trời
Xa cành từng chiếc lá rơi
Bướm xa bến đợi theo đời lãng du

Tình nhau mấy ngã tương tư
Yêu nhau từ độ lối thu nhuốm buồn
Vẫn còn em với con đường
Vẫn còn sông để nhớ thương nhịp cầu

Vớt giùm ta nhánh bể dâu
Cho ngàn xưa với ngàn sau nối liền
Rượu tình ta uống cùng em
Để nghe trời đất đảo điên lâu rồi !

TTT
( Châu Đốc )


READ MORE - RƯỢU TÌNH TA UỐNG CÙNG EM - thơ Trúc Thanh Tâm

SÔNG QUÊ VÀ EM - chùm thơ Huy Uyên

  



Huy Uyên
    
Sông Quê và Em

Em một mình bên bến sông quê
ngợp lòng mùa vào tháng chạp
qua rồi tháng năm chìm khuất
tình đi nào có quay về.

Ô-giang ngày hoa sim nở
tím mãi tim ai đợi chờ
nguyền xưa kể từ buổi đó
cây đời trút lá tương tư.

Xao chi sông chẻ hai dòng
võ vàng mấy bờ thương nhớ
dăm sầu ai đi chia bỏ
xa nhau hỏi em buồn không?

Phai trôi màu chiều xa vắng
bên đồi nhạt sắc hoa mua
suối xô dặm lòng nhịp sóng
trao lại cho ai khi về.

Một mình em với sông quê
đợi chiều mênh mông nắng tắt
người ơi sao nỡ quay đi
thương ai lòng đau muối xát.

Ngờ tình mắt môi chát đắng
đợi sông quê một ngày nao
dỗ lòng chiều đi vắng lặng
tiễn bóng ai xưa qua cầu.

Bên người còn chăng hình bóng
nụ hôn xưa mấy bẻ bàng
trôi đi theo từng năm tháng
tình giờ đem trao ai mang.
                                  Huy Uyên 


       
Xa Rồi Quảng-Trị

Về Diên-sanh với em gái quê buồn
chiều bơ vơ trên đồi cát
sầu lòng theo từng câu hát
tóc bay xuôi ngược đầu thôn.

Dài mấy lối về cuối chợ
bên nhà thờ nghiêng bóng một mình
em có quên chưa con đường nhỏ
thư gởi người héo từng con tim.

Lối về mang gió bay theo lá
ngờ ai xưa từng nhặt chép bài thơ
phải em dòng nước trôi ra biển cả
Mỹ-Thủy bờ xa ai chờ.

Có phải em chiều lên Phe-Tư
chạnh lòng ai buồn trăm ngã
để Phe-Nhất nhớ tự bao giờ
tình trao lâu rồi từ thuở.

Yêu người
chôn sâu mà chưa được nói
ngẫn ngơ riêng một mình tôi
cầm giữ nụ hôn lòng níu kéo .

Em bây giờ không là của tôi
buổi theo chân người về Bến-Đá
ai một lần ngồi lại bên cầu
vui chi thuyền không bến đậu
đá mòn, sông cạn, tình sâu.

Ngược tình lên Mai-Đàn,Thượng-Xá
rừng dài thêm giây phút đợi chờ
em bạc tình tôi từ đó
về bên đồi xưa
lặng lẻ hái
chùm hoa-bơ-vơ.

Thôi trả em về với đất Câu-Hoan
tiếp sầu dài Trung-Đơn, Hải-Quế
để Diên-Sanh ôm mãi kỷ-niệm buồn
vĩnh biệt tình ơi Quảng-Trị.
                                      Huy Uyên                                       

    


READ MORE - SÔNG QUÊ VÀ EM - chùm thơ Huy Uyên

Wednesday, April 29, 2015

TA XA HÀ NỘI - Thơ Nguyễn Khôi


Tác giả Nguyễn Khôi. Sinh 1938.
Quê: Phường Đình Bảng, thị xã Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh.
Đ/c: 39/259 phố Vọng, quận Hai Bà Trưng - Hà Nội. 


              TA XA HÀ NỘI
(Tặng Nguyễn Như Phong - Petrotimes)
                    
Ngày nghỉ lễ
Thôi, ta xa Hà Nội
về Nhà Quê nghỉ dưỡng thỏa tâm hồn
Xa để "thoát" lấn chen, xô đẩy
tìm nơi "buồn" yên tĩnh, dịụ dàng hơn...
ÔI Hà Nội,
Đi xa cho bớt "sợ" :
-Đường cây xanh bị "đốn" nắng vỡ đầu
-Xe ùn tắc, kinh bọn len cướp giật
"Người Tràng An thanh lịch" ở đâu đâu ?
Ôi Hà Nội,
Phố phường xây chắp vá ,
cầu Long Biên để "rỉ" đến bao giờ ?
Đường gốm sứ bụi bám hoen mưa nắng
Gái quần đùi đến bẹn phóng xe đua...
Ôi Hà Nội,
Còn mấy Nàng thỏ thẻ ?
- mở miệng  ra là "đ. mẹ" chửi thề
Dân tứ xứ vào Kiếm Tiền, chụp giựt...
Còn góc nào thanh thản
uống Cafe' ? !
Ôi Hà Nội,
có điều gì không ổn ?
như trên mây
trên gió "cấp điều hành " ?
Mong, sớm có một Tràng An thanh lịch
để ta về
soi bóng xuống Hồ Gươm.
            
Viết tại Gia Lộc - Hải Dương 28-4-2015
                             NGUYỄN KHÔI
                            (Nhà văn Hà Nội)

READ MORE - TA XA HÀ NỘI - Thơ Nguyễn Khôi

Tuesday, April 28, 2015

VỀ NGUỒN - Thơ Trương Đình Đăng







VỀ NGUỒN


Cây có cội

Nước có nguồn

Hai tiếng thiêng liêng NGUỒN CỘI

Đưa con về viếng Tổ Hùng Vương.


Thăm Mẹ Âu Cơ

Năm trăm ba chín bậc đá dẫn lên Đền Hạ

Con càng hiểu thêm hai chữ ĐỒNG BÀO

Vào Đền Trung như thấy ngày nào

Chàng Lang Liêu dâng cha tấm lòng hiếu thảo

Những chiếc bánh tự tay giã nấu

Biểu tượng Đất Trời từ hạt gạo làm ra

Lên Đền Thượng bao la

Con chiêm ngưỡng một thời Vua Tổ

Trên đài lễ

Người tế Trời cầu phúc cho dân

Nơi suốt mấy ngàn năm con cháu tụ quần

Kính cẩn dâng hương tỏ lòng ơn Tổ

Từ núi Cả

Người đang đứng đó

Trông coi bờ cõi cho con cháu ngàn sau

Con đến Minh Nông, Thượng Lâu

Nghe lời Tổ dạy trồng dâu trồng lúa

Cẩm Đô đó - Tổ rèn quân một thủa

Thanh Cát đây - Người kén rể chiêu hiền

Tiếng chày Thậm Thình dư vọng đêm đêm.

Kim Đức, Hồng Lô - Người nghe câu xoan câu ghẹo

Thăm Đền Giếng nhớ mối tình Tiên - Chữ

Lời Bác Hồ tạc vào bia đá

Hoá lời thề tâm nguyện toàn dân.

Từ Nghĩa Lĩnh nhìn ra khắp biển cả non ngàn

Niềm tự hào dâng - Con Hồng cháu Lạc

Thiêng liêng hai tiếng CỘI NGUỒN - DÂN TỘC 

Nhìn về quá khứ, nghĩ đến tương lai

Bốn hướng non sông điệp trùng gấm vóc

Nòi giống Rồng Tiên góp sức đua tài

Đấu cật chung lưng giữ nước xây đời

Cho dân tộc trường tồn xanh tươi vạn thuở

Về viếng Tổ

Con sáng thêm chân lý CỘI NGUỒN !

                    TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG

READ MORE - VỀ NGUỒN - Thơ Trương Đình Đăng

Sunday, April 26, 2015

THÁNG TƯ - thơ Đan Thụy




Đan Thuỵ

THÁNG TƯ


Nắng tháng tư mượt mà như con gái
Rắc hạt vàng trên Dạ Yến Thảo hoa
Em tất bật giữa bộn bề cuộc sống
Lòng vững tin chắp lại những tháng ngày...

***
Tháng tư về ai có còn đón đợi!
Những ngập ngừng, e thẹn, bâng quơ...
Chú bướm xinh chao nghiêng ngày nắng mới
Chim sáo hồn nhiên vui hót mùa về

***
Tháng tư về mênh mang chồi lộc biếc
Rộn ràng bên cánh Phượng tiếng ve ngân
Em nhặt gió gửi theo chiều mong đợi
Giữ vững niềm tin chắp cánh cho đời

***
Tháng tư về cơn mưa rào bất chợt
Gió lao xao mời gọi những hẹn hò
Thảm lúa đồng xanh đang thì con gái
Mơ một mùa vàng trĩu hạt nặng bông

                                          ĐT

Đàm Thị Hải
Công ty Tây Ninh Cosinco
Hoà Thành - Tây Ninh
Email : damhaitn@gmail.com

ĐT : 0918266282
READ MORE - THÁNG TƯ - thơ Đan Thụy

CÓ MỘT NGÀY ANH MUỐN NÓI VỚI EM - thơ Phan Hoài Nam





Phan Hoài Nam

CÓ MỘT NGÀY ANH MUỐN NÓI VỚI EM

Mười hai năm đằng đẳng đã trôi qua
Một ngày mới cho em nhiều sức sống
Miền đất hứa bao người nuôi ước vọng
Huống chi em không chỉ mộng riêng mình
Bao giấy tờ thủ tục cũng vừa xong
Em chờ đợi một ngày tươi sáng nhất
Phía bên kia xa nửa vòng trái đất
Bao người thân đang đợi đón em qua
Mẹ già nua còm cõi tháng ngày xa
Bao hy vọng một ngày ôm con trẻ
Con bé bỏng sẽ sà vào lòng mẹ
Bao yêu thương ngùn ngụt chảy qua hồn
Cả gia đình sẽ siết chặt yêu thương
Sẽ vun bón những điều hạnh phúc
Và trong em bao niềm vui ngây ngất
Cứ dâng lên như sóng vỡ tràn bờ
Hạnh phúc ngập đầy hạnh phúc ngỡ trong mơ
Thứ hạnh phúc ... tưởng chừng không có được
Nhưng hy vọng để rồi em thất vọng
Phía bên kia họ từ chối em rồi
Cũng chẳng buồn anh lại thấy em vui
Em bình thản vô tư và hồn hậu
Những đứa con em không được gần phía nội
Vẫn hồn nhiên như một thuở có bà
Mộng hải hồ em thử những ngày qua
Cũng vừa đủ cho em lòng kiêu hãnh
Đi ... hay ở ... cứ như người vãn cảnh
Được hay thua đâu đó chuyện thường tình.
Cận bên mình vợ đẹp với con xinh
Nơi đất nước đang mang nhiều hứa hẹn
Em ở lại bao tình yêu trọn vẹn
Đang cùng em đi suốt những con đường

                             PHN

          NHA TRANG, KHÁNH HOÀ
READ MORE - CÓ MỘT NGÀY ANH MUỐN NÓI VỚI EM - thơ Phan Hoài Nam