Chúc Mừng Năm Mới

Kính chúc quý bạn năm mới vạn sự an lành

Friday, April 27, 2012

NGỤP LẶN TRONG CƠ CỰC - Truyện ngắn Trương Nguyễn

Sáng nay cũng như mọi khi, sau lúc tập thể dục xong, tôi  ra quán cà phê cùng với một số bạn bè quen thuộc, nhưng vừa nhấp một ngụm tôi đã rùng mình khi chợt nhớ đến một người đã ám ảnh tôi suốt một thời gian dài, cho mãi tới giờ này...

Ông ấy người cao to, da ngăm đen, đôi mắt đỏ ngầu như những người thường uống rượu. Ông ta là một kẻ cho vay nặng lãi, hầu hết những ai khó khăn trong thị trấn này cũng có một lần qua tay ông. Có kẻ mất nhà, mất đất vì “sổ đỏ” vào tay ông quá lâu, tiền lãi ngập lên tiền vốn. Số phận của tôi cũng đang nằm trong tay người đàn ông này: Hôm qua bà xã tôi chạy mượn được một triệu đồng đem trả bớt cho ông ấy nhưng vì không đồng tình nên cãi vã nhau một trận không kết thúc.


Trước đây con tôi phải nằm Bệnh viện Chợ Rẫy ở thành phố, chỉ nằm chữa chạy trong một tháng mà đã tốn hết năm mươi triệu đồng. Từ đó gia đình tôi lâm vào cảnh nghèo túng, nợ nần. Nhờ có người giới thiệu, tôi đến nhà ông ấy vay mượn bốn mươi triệu đồng với lãi suất 5%. Sau bốn tháng rưỡi tôi trả ông ấy hết 9 triệu tiền lãi và đồng thời phải bán miếng đất cạnh nhà để thanh toán, nhưng thời vận càng xui xẻo, thị trường bất động sản bị “giậm chân tại chỗ”, nên đành bán đổ bán tháo. Tôi mượn được của chủ chịu mua miếng đất của tôi 35 triệu đem lên trả cho ông ấy và còn thiếu lại 6 triệu, mục đích để lấy lại được thẻ chủ quyền đất về giao cho chủ mua; nhưng ông ấy không chịu, bắt tôi làm giấy mượn 6 triệu mới trả thẻ chủ quyền.


Cứ thế, hơn hai mươi năm qua tôi như một kẻ mộng du giữa thực tại đau buồn. Người ta nhìn bề ngoài thì thấy tôi là một thầy giáo, nhưng thực ra cả đời tôi chỉ là một trang thơ viết dở, mang tâm sự u buồn của một kẻ nửa thầy nửa thợ, cam chịu mọi nỗi đau mà cuộc sống đã mang đến cho tôi.


Cả thị trấn này ai cũng rùng mình khi nghe những tai ương luôn trút xuống gia đình tôi, lúc nghe người này tai nạn, lúc kẻ kia ốm đau, đề bảng bán nhà hoặc sang quán... Đến bây giờ gia đình tôi chỉ còn 113m2 đất và một căn nhà, thì Nhà nước lại cấp nhầm vào một thẻ chủ quyền của nhà kế bên! Đã nhiều lần làm đơn cứu xét gởi lên Ủy ban thị trấn, hơn 5 năm trôi qua mà chẳng có chút tin tức gì. Tôi đành âm thầm chịu đựng, bởi “đồng tiền nợ cắt cổ” là một bóng mây đen luôn phủ chụp xuống gia đình tôi như một cơn đại dịch.


Tôi cứ coi đó là một thứ nghiệp báo mà từ kiếp trước nào đó đã gây ra. Tôi chỉ biết lao vào cuộc sống như một mũi tên, đi làm công tác từ thiện, làm người dẫn chương trình, làm báo, làm thơ..., làm bất cứ việc nào run rủi tới với tôi; và luôn trong tâm tưởng cứ ước mơ một ngày nào đó gia đình tôi mỗi lúc một nhẹ nhàng hơn…


Thực ra đã 50 năm trôi qua, tôi cứ tự vấn trong mỗi ngày, đời “mình đi đâu, làm gì?”, kiếp nhân sinh mãi mãi là một ẩn ngữ chưa có lời giải đáp. Đôi khi nhìn mọi người xung quanh, tôi vô cùng hổ thẹn. Duy chỉ có điều tôi vẫn hãnh diện là thủy chung tôi chưa từng mở miệng nói ra một lời cay độc nào đối với ai. Vậy nên gia đình tôi vẫn có những ngày đằm thắm yêu thương. Tôi có một người vợ dịu dàng, mấy đứa con biết yêu cha, mến mẹ và cảm thông cho sự thiếu thốn của gia đình nên chẳng đứa nào vòi vĩnh, mà đứa nào cũng lao vào công ăn việc làm nuôi sống gia đình. Thực ra giữa thời buổi kinh tế thị trường này, sức vóc tài năng của chúng cũng có hạn, chỉ vừa đủ trang trải cho đời sống riêng tư của chúng, chứ thường xuyên có đâu mà bao đồng lo cho cha cho mẹ?


Tôi đã trả dần cho ông ấy được 3 triệu đồng. Hôm qua vợ tôi lên thưa chuyện, thì vợ chồng ông ấy trả lời: Anh ấy mượn tôi 6 triệu đến bây giờ là hơn một năm, tiền lãi là 6,2 triệu, và cộng lại tất cả là mười hai triệu hai trăm ngàn. Vợ tôi choáng váng mặt mày, ú ớ không nói gì thêm được nữa. Lúc ấy trong tay vợ tôi chỉ cầm đi có 1 triệu mà hai lần trước đã trả hết được 2 triệu.


Vợ tôi lên tiếng: “cháo húp quanh, nợ trả lần”, gia đình tôi khó khăn nên thiếu anh chị giờ chưa có đủ thì xin trả tiền vốn, còn tiền lãi sau này làm ăn có gì thì trả thêm. Ông ấy lắc đầu nguầy nguậy: Chị về lấy thêm 3 triệu lên trả hết cho tôi, không có tiền lời cũng được.


Tôi cay đắng khi nhận ra rằng: Trong xã hội đối với những người sa cơ thất thế lâm vào cảnh túng thiếu như tôi thì, “nơi dễ vay lại là nơi khó trả nhất”. Nhưng tôi vẫn tâm nguyện là mình phải luôn đứng lên trên đôi chân của mình, tự vươn tới bằng những ước mơ thầm lặng, làm một điều gì đó, dù nhỏ nhặt nhất, chính là đem niềm vui tới cho mọi người.

 TRƯƠNG NGUYỄN


1 comment:

nguyễn bá văn said...

Anh Trương Nguyễn viết truyện ngắn này với giọng văn chân chất mà thật sự làm tôi xúc động. Nó như là một tự truyện vậy.